Chương 469 CỐ HẠO ĐÌNH, EM HIỂU ANH
Lúc Hoắc Vi Vũ đến toà án quân sự, phiên tòa đã gần kết thúc. Cô tìm một chỗ trống ở hàng cuối cùng rồi ngồi xuống, sau đó liếc mắt nhìn về phía Cố Hạo Đình đang ngồi trên đài cao.
Hắn cụp mắt, nghịch cây bút trên tay với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm và lười nhác, khí thế như áp đảo cả tòa án, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.
“Tôi bức xúc thay cho Tư lệnh bị tổn thương. Tư lệnh ở nước B sống chết chưa rõ mà cô gái kia lại vui vẻ lên giường cùng tên đàn ông khác, thật là buồn nôn. Tôi muốn dạy cho cô ta một bài học, kết quả vô tình làm người khác bị thương.” Trung tá Lý biện hộ.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Trung tá Lý. Cô còn chưa chết, mẹ Lâm chắc cũng không sao. Trung tá Lý kéo cả Cố Hạo Đình vào cuộc, chắc là sẽ không bị phán tội nặng.
Hắn về lại bên cạnh Cố Hạo Đình, Cố Hạo Đình lại không thể biểu hiện ra mình ghét bỏ hắn, sớm muộn gì Trung tá Lý cũng thành mối họa.
“Người con gái khiến anh buồn nôn mà anh nói là tôi sao?” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng, đứng dậy. Cô đi về phía trước, nhìn Tổng thống đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Trong mắt Tổng thống lóe lên chút u ám, lập tức dò xét nhìn Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình ngước đôi mắt lạnh nhạt băng giá, không chút tình cảm nhìn Hoắc Vi Vũ, nét mặt không hề dao động.
“Tôi cũng là người trong cuộc, chắc mọi người sẽ không chỉ nghe lời một phía từ Trung tá Lý chứ?” Hoắc Vi Vũ hất cằm lên hỏi Tổng thống.
“Cô nói đi.” Tổng thống cười ôn hòa nói.
Sâu trong mắt Cố Hạo Đình ánh lên sự sợ hãi nhưng sau đó đã nhanh chóng biến mất trong đáy mắt sâu thẳm.
Cô không nên đến đây! Nếu cô đứng ra đối đầu với Tổng thống thì không khác gì bước trên băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết không chỗ chôn. Còn đối đầu với hắn thì chẳng mấy mà bị Tổng thống giết rồi giá họa cho hắn.
“Tôi không cảm thấy loại con gái trước sau bất nhất như cô có thể đưa ra khẩu cung xác thực đáng tin, không nói ra cũng chẳng sao đâu.” Cố Hạo Đình châm chọc.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Hạo Đình.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Cút ra ngoài đi!” Cố Hạo Đình hất cằm về phía cửa, đưa mắt ra hiệu với Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt chán ghét, muốn tới đuổi cô đi.
“Nói nghe thử cũng chẳng mất gì.” Tổng thống khẽ cười, hiền hòa nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy tia sáng trong mắt Tổng thống, thầm giật mình. Cô chỉ muốn giúp Cố Hạo Đình giải trừ nguy hiểm, lại quên mất bản thân cũng đang trong tình thế nguy nan.
Cô buồn rầu. Đáng lẽ ra cô không nên kích động, thế này có khác nào đang dồn mình đến trước vực thẳm.
“Nói đi! Sao cô không nói?” Trung tá Lý cười trên nỗi đau kẻ khác, vừa thúc giục vừa đắc ý nhoẻn miệng cười.
Hoắc Vi Vũ liếc hắn một cái, nhìn về phía Tổng thống, nhếch môi: “Trung tá Lý muốn cưỡng hiếp tôi, tôi không nghe nên anh ta dùng dao đe dọa tôi. Mẹ Lâm nhào đến ngăn cản nên anh ta thẹn quá hoá giận, đâm mẹ Lâm một nhát.”
“Cô đang nói bậy.” Trung tá Lý kích động.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Trung tá Lý: “Lời ai nói cũng không đáng tin, nhưng kết quả lại rõ như ban ngày. Anh là một quân nhân, còn là trung tá lãnh đạo mấy đội quân liền, vậy mà lại không kiểm soát được cảm xúc của mình vì chuyện của người khác. Thế nếu như đó là chuyện của anh thì có phải anh sẽ dùng xe tăng nghiến chết người dân vô tội không?”
Sắc mặt Trung tá Lý tái nhợt. Sao trong chớp mắt hắn đã mất thế thượng phong rồi.
Mặt Tổng thống vẫn bình tĩnh, nụ cười vẫn ôn hòa nhưng bàn tay ông ta để dưới bàn đã siết chặt lại. Cô ta muốn dồn Trung tá Lý vào chỗ chết. Hình như mình đã đánh giá thấp cô ta rồi…