Chương 485 EM YÊU ANH, SẴN LÒNG TRẢ GIÁ TẤT THẢY, QUYẾT KHÔNG HỐI TIẾC
“Ông làm thế này là hy sinh hạnh phúc của Duật Nghị.” Hoắc Vi Vũ cố đấu tranh lần cuối.
“Nó thích cô nhiều hơn những gì cô tưởng đấy.” Tổng thống nói chắc nịch.
Con ông ta là một đứa cả thèm chóng chán với mọi thứ, kể cả phụ nữ. Nhưng hứng thú nó dành cho cô gái này đã vượt quá cả sự cả thèm chóng chán mọi khi rồi.
“Nhưng tôi không thích anh ta, không bao giờ.” Hoắc Vi Vũ mở cửa xe rồi bước xuống.
Tổng thống nhếch môi cười ung dung, nói đầy ẩn ý: “Nhưng cô sẽ yêu con cô, còn hơn cả yêu Cố Hạo Đình bây giờ, vì dù sao cũng là cốt nhục.”
…
Hoắc Vi Vũ đi về Long Ngự Thành trong trạng thái đầu óc rối ren.
Cô với Cố Hạo Đình phải làm sao đây? Nếu cô nói mọi chuyện cho Cố Hạo Đình, hắn chỉ có thể chọn cách làm phản để tìm đường sống. Vì tình yêu của họ, cô phải hủy hoại hắn thật sao? Lấy danh dự, tiền đồ, mọi thứ của hắn để đổi lấy cô, thậm chí có thể bọn họ chỉ có nhau được vài tháng ngắn ngủi, sau đấy cả hai sẽ không còn gì hết.
Hoắc Vi Vũ đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim đang nhói đau. Một tiếng trước, cô còn bảo với Cố Hạo Đình rằng hắn sẽ không mất trắng đâu. Vậy mà bây giờ cô lại đang đứng trước ngã rẽ trớ trêu của cuộc đời.
“Cố Hạo Đình đẹp trai ghê ấy, lần này anh ấy lại thắng lớn rồi. Quả không hổ là thần tượng của tao mà, yêu chết đi được.” Một cô gái đi ngang qua vừa nhìn màn hình điện thoại vừa nói với bạn.
“Không thấy người ta chuẩn bị kén vợ rồi à? Mày yêu cũng có ích gì đâu.” Cô bạn kia tạt cho một gáo nước lạnh.
“Mày chẳng hiểu gì cả, tao ngưỡng mộ là vì người ta là anh hùng, nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Không biết cô gái nào mới xứng với anh ấy đây. Tao sẽ chờ xem họ chia tay, vì Tư lệnh là của tất cả mọi người mà. Hí hí.”
“Tao chả quan tâm tin đồn tình ái của người ta, nhưng anh này có thể bắt nước B phải xin lỗi thì cũng ghê gớm đấy. Rốt cuộc đã làm thế nào vậy nhỉ?”
“Anh ấy là chiến thần vô địch mà. Chừng nào nước mình còn Cố Hạo Đình thì chừng đó kẻ địch không dám xâm phạm. Ôi, nghĩ đến chuyện anh ấy đang bảo vệ mình là tao lại sướng rơn cả người.” Cô nàng kia lại bắt đầu lên cơn mê trai.
Hoắc Vi Vũ nhìn họ đi ngang qua mình, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Nếu Tổng thống vạch trần chuyện đó, cô không tưởng tượng nổi mọi người sẽ thất vọng về Cố Hạo Đình đến mức nào. Hắn sẽ không chỉ bị toàn dân trách mắng, mà còn trở thành trò cười cho cả thế giới.
Tình yêu không chỉ là nhận lấy, mà còn là trao đi. Cô đã nhận được quá nhiều từ Cố Hạo Đình mà chưa từng trao đi cái gì vì hắn. Bây giờ cô làm sao nhẫn tâm nhìn hắn bị hủy hoại vì mình được.
Hoắc Vi Vũ thất thểu về đến chung cư nhà mình thì Lý Nghiên Hiền đột nhiên xông ra, cuống cuồng hỏi với cặp mắt đỏ hoe: “Ngụy Tịch Phàm nói thế nào? Anh ấy có chịu giao con cho tôi không? Anh ấy vẫn muốn ly hôn sao? Có thật là anh ấy có nhiều tình nhân lắm không?”
Hoắc Vi Vũ lẳng lặng nhìn Lý Nghiên Hiên.
Nếu cô trở thành vợ Duật Nghị, chắc chắn Cố Hạo Đình sẽ rất buồn. Thế nếu cô chết thì sao? Nếu đã không tránh khỏi tổn thương, cô thật lòng muốn mình là người đón nhận nó, dẫu cho phải bỏ mạng.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Tôi không làm được. Ngụy Tịch Phàm sẽ không trao con cho bà, cũng sẽ không quay về bên bà.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
Lý Nghiên Hiền đẩy cô, nói đầy kích động: “Tất cả là tại mày! Mày lại lừa tao, mày bảo sẽ khiến Ngụy Tịch Phàm giao con cho tao, nhưng rốt cuộc mày không làm được gì hết!”
“Phải, tại tôi, tôi không làm được, ông ta sẽ không về lại bên bà.” Hoắc Vi Vũ chẳng hề phản bác, cứ thuận theo lời bà ta mà nói.
Lý Nghiên Hiền thẹn quá hóa giận, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, liền rút dao ra: “Mày chết đi!”
Bà ta đâm thẳng con dao vào tim Hoắc Vi Vũ mà chẳng có chút do dự. Mà lúc này, Hoắc Vi Vũ cũng không tránh…