Chương 488 TÔI SẼ XEM NHƯ EM ĐANG GIẬN DỖI, CHÚNG TA KHÔNG THỂ CHIA TAY
Hoắc Vi Vũ không giãy giụa, đôi mắt mờ sương đờ đẫn nhìn khoảng không.
Cố Hạo Đình buông môi cô ra, nhìn cô đăm đăm, giọng nói dịu đi vài phần, thoáng chút cưng chiều: “Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải đối mặt, đừng để người khác ảnh hưởng đến em.”
Cô nhìn hắn, cõi lòng đã đau đến sắp ngạt thở.
“Tổng thống, Thái Nhã, Lý Nghiên Hiền, Thừa Ân, ai cũng cần phải đối mặt. Tôi đang nghĩ rốt cuộc tại sao mình phải ở bên anh, trong khi tôi cũng chẳng yêu gì anh.”
Thoắt cái, đôi mắt Cố Hạo Đình trở nên lạnh lùng, “Em nói cái gì?”
Hoắc Vi Vũ chẳng hề sợ hãi, quay mặt đi, nói rất thờ ơ: “Anh cao lớn đẹp trai, quyền uy ngập trời, giàu ngang quốc khố, phụ nữ ai chẳng thích anh.”
Sau đấy, cô nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt càng thêm sáng rõ: “Nhưng thích không phải yêu. Tôi không chịu nổi áp lực và nguy hiểm khi ở bên cạnh anh. Nếu anh còn có chút thương tiếc nào dành cho tôi thì hãy buông tay đi. Dù sao xưa nay, chúng ta chưa từng có bắt đầu, mà vốn dĩ hiện tại chúng ta cũng đã bắt đầu đâu, phải không?”
Cố Hạo Đình tái mặt, đôi mắt đỏ ngầu: “Anh sẽ xem như em đang giận dỗi. Đừng nhắc lại chuyện chia tay nữa. Em bảo ở bên anh rất nguy hiểm phải không, cho dù phải hy sinh tính mạng, anh cũng sẽ bảo vệ em. Còn muốn chia tay ư, chờ anh chết đã.”
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lại càng đẫm lệ. Cô không muốn hắn chết.
Cô nói đầy kích động: “Tôi không yêu anh, anh hy sinh vì một đứa con gái không yêu anh liệu có đáng không?”
“Thế nên hãy tiếp tục ở bên anh đến khi em yêu anh đi.” Cố Hạo Đình cũng bực bội cao giọng.
Hắn đứng dậy, nhìn xuống cô bằng cặp mắt lạnh buốt: “Anh nhớ những gì em từng nói. Nếu đã bắt đầu thích thì không cho phép em từ bỏ. Nếu em từ bỏ, anh sẽ giam cầm em cả đời.” Dứt lời, hắn đi về phía cửa sổ.
Cô đau lòng đến không dằn nổi, lao tới chỗ hắn, ôm chầm lấy eo rồi áp mặt vào lưng hắn.
Cố Hạo Đình khựng lại, ánh mắt dịu đi phần nào. Thực sự, hắn không cần gì nhiều, chỉ cần cô yên tâm ở bên hắn là đủ rồi.
Bàn tay to lớn của hắn áp lên mu bàn tay lạnh buốt của cô, truyền cho cô hơi ấm của mình. Cô mong hơi ấm ấy còn mãi, chứ không biến thành thi thể lạnh ngắt. Chỉ cần tình yêu này của hắn thôi là đủ rồi.
“Đủ rồi, Cố Hạo Đình, thực sự đủ rồi mà.” Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào.
Đôi mắt Cố Hạo Đình phút chốc trở nên đỏ ngầu, lạnh lẽo.
Đối với hắn, mấy tháng ngắn ngủi ở bên cô hoàn toàn không đủ.
Hắn cắn răng, gạt tay cô ra, không quay đầu lại, “Em không có quyền nói đủ rồi. Nhớ lấy, không được anh cho phép thì bất cứ hình thức chia tay nào cũng không được chấp nhận.” Dứt lời, hắn nhảy ra ngoài qua đường cửa sổ.
Hoắc Vi Vũ ngồi thụp xuống đất, nhìn bóng hắn khuất khỏi cửa sổ, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt châu đứt. Đời này, được Cố Hạo Đình yêu đã đủ để cô lưu luyến suốt kiếp rồi.
“Hãy sống thật tốt nhé.” Hoắc Vi Vũ vừa khóc vừa nói.
Lòng cô đau đớn như chỉ ước sao giờ phút này được chấm dứt cuộc đời. Nhưng cô lại lo mình chết rồi thì Cố Hạo Đình phải sống ra sao? Cô không yên tâm.
Chẳng biết đã khóc bao lâu, chuông cửa bỗng nhiên reo vang. Hoắc Vi Vũ đứng dậy, thoáng khựng lại vì choáng đầu, sau đấy mới đứng vững rồi đi ra mở cửa. Cô nhìn qua mắt mèo, thấy người đến là Diêu Linh Mễ nên mở cửa.
Vietwriter.vn
“Cậu dọn đồ xong chưa? Tớ đến giúp cậu đây.” Diêu Linh Mễ mỉm cười nói.
“Tớ… không dọn đi nữa.”
“Chỗ cậu thế này sao ở được.” Diêu Linh Mễ mỉm cười bước vào phòng, sau đấy nghiêm mặt: “Ngại quá, Tư lệnh bảo tớ đến đưa cậu đi. Cậu đồng ý là tốt nhất, còn nếu cậu không muốn, tớ chỉ còn cách cưỡng chế đưa cậu đi thôi.”
Hoắc Vi Vũ: “…”