Chương 493 CẬU KHÔNG ĐÂM CHỌT TÔI THÌ TÔI CŨNG SẼ KHÔNG XÁT MUỐI VÀO LÒNG CẬU
Một ít? Không phải một cái đâu nhé. Khẩu vị Tư lệnh đúng là “mặn” quá đi, làm cô cũng thấy ngại.
“Vâng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, trả máy cho Sở Thanh Vân.
“Diệc Hàm nói là dạo này cậu bị “nóng trong người” ghê lắm.” Sở Thanh Vân trêu với vẻ sung sướng.
“Cậu cứ lo xong chuyện của mình đi.” Cố Hạo Đình thản nhiên đáp lại.
Sở Thanh Vân nhếch môi cười, đôi mắt ánh lên vẻ yêu chiều: “Ngày nào vợ tôi chẳng chăm tôi no bụng, nên không bị nóng trong đâu.”
Cố Hạo Đình liếc hắn: “Không phải cô ấy đang tìm luật sư để chuẩn bị ly hôn với cậu sao?”
Sở Thanh Vân dừng xe: “Cậu xuống ngay cho tôi!”
Cố Hạo Đình nhíu mày, liếc hắn bằng cái nhìn sắc lẻm: “Cậu bảo ai xuống hả?”
Sở Thanh Vân á khẩu một hồi rồi nói chắc nịch: “Cô ấy đừng hòng ly hôn.”
Cố Hạo Đình nhếch môi: “Chỉ cần có chí thì nên.”
Sở Thanh Vân tiếp tục lái xe: “Đừng đâm chọt nhau nữa được không?”
Cố Hạo Đình vẫn thản nhiên như không, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng phía trước, nói rất đứng đắn: “Cậu không đâm chọt tôi thì tôi cũng sẽ không xát muối vào lòng cậu.”
Sở Thanh Vân: “…”
Trời ơi cho cô gái nào đó xuất hiện “hốt” tên tai hại này về đi.
…
Đến buổi chiều, Hoắc Vi Vũ lên mạng tra cách làm sủi cảo. Diêu Linh Mễ đã mua vỏ sủi cảo về cho cô rồi. Cô làm hai loại nhân, một loại toàn thịt, một loại trộn thịt băm với nấm và ngô ngọt.
“Trông ngon ghê.” Diêu Linh Mễ cười vui vẻ, mắt sáng long lanh.
Hoắc Vi Vũ liếc cô ấy: “Tối nay cùng ăn nhé.”
Diêu Linh Mễ xoa bụng rồi bảo: “Tối nay tớ phải tăng ca thật mà. Hay bây giờ tớ giúp cậu nếm luôn, xem có mặn quá không nhé?”
“À, thế vất vả cho cậu rồi.” Hoắc Vi Vũ bình thản đáp lời.
Diêu Linh Mễ bưng đĩa đựng ba mươi mấy cái sủi cảo Hoắc Vi Vũ làm, “Không vất vả, vì dân phục vụ thôi mà.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Dù sao Diêu Linh Mễ cũng mua nhiều vỏ sủi cảo, cô cũng làm nhiều nhân, mấy người ăn vẫn đủ. Cô không để ý lắm, tiếp tục gói sủi cảo.
Một lúc sau, Diêu Linh Mễ bưng một cái bát to ra, nói đầy thỏa mãn: “Ôi, ngon lắm, ngon thật luôn. Chẳng trách Tư lệnh lại thích cậu, học giỏi, xinh đẹp, còn làm sủi cảo ngon nữa.”
“Cậu đang giúp Cố Hạo Đình làm gì vậy? Có biên chế không?” Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.
“Chắc là có. Hồi trước bố tớ làm lính đặc chủng, nhưng ông ấy hy sinh rồi. Tớ lập chí trở thành quân nhân, chỉ tiếc điều kiện sức khỏe quá kém nên đành thi ngành y, dự định trở thành quân y. Duyên số đưa đẩy, tớ được điều đến đội quân của Tư lệnh. Còn cụ thể làm việc gì thì tớ không thể nói cho cậu biết, bí mật quân sự mà.” Diêu Linh Mễ vui vẻ đáp, thấy Hoắc Vi Vũ đang nhìn thẳng vào mình thì hỏi: “Có cần tớ nấu đồ ăn cho không?”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: “Tớ không đói.”
“Cậu làm nhiều thế này, nếu hai người ăn không hết thì cứ bỏ vào túi thực phẩm rồi cất trên ngăn đá đi, sau này muốn ăn bao nhiêu là có bấy nhiêu.” Diêu Linh Mễ đề nghị.
“Được.” Hoắc Vi Vũ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cánh cửa phòng trong cùng tầng một đột nhiên bật mở, Cố Hạo Đình bước ra.
Diêu Linh Mễ thấy Tư lệnh đến liền đứng thẳng người, nhét vội hai miếng sủi cảo vào miệng rồi cuống cuồng nói: “Hai người cứ từ từ tâm sự nhé, tớ ăn xong đi luôn đây.”
“Ăn từ từ thôi.” Hoắc Vi Vũ nhìn mà thấy lo.
“Ừ ừ.” Diêu Linh Mễ ăn càng nhanh hơn.
Hoắc Vi Vũ không ngờ trông cô nàng nhỏ nhắn như thế mà lại ăn nhiều tới vậy. Năm phút sau, cô ấy đã ăn xong rồi chạy mất tăm.
Cố Hạo Đình liếc đống sủi cảo để trên bàn rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, hắng giọng một lúc rồi hỏi: “Em hết kỳ chưa?”
Hoắc Vi Vũ: “…”