Chương 502 TƯ LỆNH MAU ĐẾN ĐI, THỎ TRẮNG SẮP GẶP BI KỊCH RỒI NÀY
Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên nhìn Hoắc Thuần.
Sao cô ta biết? Cô với Cố Hạo Đình vừa mới làm chuyện vợ chồng hôm nay thôi mà. Nhưng Hoắc Thuần không thể biết chuyện đó được. Chẳng lẽ cô ta đang nói đến lần cô uống say? Cũng không đúng, với tính cách của cô ta thì phải tung tin này ra lâu rồi mới phải.
Hoắc Thuần tiếp tục nói với Duật Nghị như khiêu khích: “Cô ta còn từng lên giường với Ngụy Ngạn Khang, em rể Cố Hạo Đình nữa đấy, cả Lâm Thừa Ân nữa, chẳng biết họ đã làm bao nhiêu lần rồi. Tôi còn nghe đồn là cô ta từng dụ dỗ sếp cũ của mình là Ngụy Tịch Phàm. Anh đến với cô ta thì có khác nào dùng nhà vệ sinh công cộng đâu.”
Hoắc Vi Vũ nhướng mày nhìn Hoắc Thuần. Chậc, hóa ra là cô ta nói bừa.
Duật Nghị cười hì hì nhìn Hoắc Vi Vũ rồi nói: “Thế thì tốt chứ sao, vừa hay tôi là người thiếu kinh nghiệm, có Vi Vũ chỉ dạy là hợp quá rồi.”
Hoắc Thuần tức xì khói.
“Tôi không muốn nhìn thấy cô ta.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“Người đâu, đuổi cô ả xấu xí này ra ngoài.” Duật Nghị ra lệnh.
Hoắc Thuần tức đến tái mặt, bực mình xoay người rời đi, vừa ra ngoài đã gọi ngay cho Cố Hạo Đình.
Trung tá Thượng bắt máy, lên tiếng trước: “Ai đấy?”
“Chào Tư lệnh, tôi là Hoắc Thuần đây. Có chuyện này tôi muốn báo với ngài. Hoắc Vi Vũ là một đứa lẳng lơ hám tiền, cô ta không quyến rũ được ngài nên quay sang dụ dỗ ngài Duật Nghị rồi, đúng là đồ không biết mất mặt là gì.” Hoắc Thuần cố tình thêm mắm dặm muối.
“Thế cái người đi đập mặt xây lại thì biết mất mặt là gì chắc? Đã nói xấu sau lưng người khác còn tự báo tên tuổi, cô đến bệnh viện sửa mặt nhân thể làm mặt dày lên luôn phải không?” Trung tá Thượng cũng không thích cô ả giả tạo Hoắc Thuần này.
Hoắc Thuần thấy không phải giọng của Cố Hạo Đình thì thẹn quá hóa giận: “Anh là ai? Không phải điện thoại của mình mà cũng dám nhận à?”
“Tôi là Trung tá Thượng, Tư lệnh đang họp, điện thoại của ngài ấy tạm thời do tôi quản lý.” Trung tá Thượng nói với giọng lạnh tanh.
Hoắc Thuần bấy giờ mới bàng hoàng nhận ra mình lỡ lời, vội “chữa cháy”: “Xin lỗi anh, tôi bị Hoắc Vi Vũ chọc tức nên cả giận mất khôn. Mà cô ta sắp lôi Duật Nghị lên giường rồi.”
“Để lại địa chỉ họ lên giường rồi cút đi.” Trung tá Thượng nói thẳng thừng rồi cúp máy.
Hoắc Thuần vội vàng gửi địa chỉ qua tin nhắn.
Lúc này, trong phòng nghỉ của Duật Nghị. Hoắc Vi Vũ viết giao ước rồi đưa cho Duật Nghị ký tên.
Duật Nghị cầm bút, nhìn cô với vẻ khó hiểu, hỏi: “Đến hôm tiệc mừng công, tôi chọn cô rồi cô trực tiếp từ chối là xong mà? Sao phải mất công bắt tôi không được chọn cô?”
“Không được tiết lộ giao ước giữa chúng ta cho người thứ ba biết, nếu vi phạm thì phải nhảy lầu.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
“Được rồi, nhất định phải ở với tôi đến 7 giờ sáng mai đấy, như vậy giao ước mới có hiệu lực. Nếu không, tới hôm đó tôi nhất định sẽ chọn cô.” Nói rồi, Duật Nghị ký tên lên tờ giao ước.
Hoắc Vi Vũ cũng ký tên, sau đấy mỗi người giữ một bản. Cô gập tờ A4 lại rồi bỏ vào túi xách.
Duật Nghị nhìn gương mặt tinh xảo của cô rồi liếm môi, cặp mắt trở nên tối tăm mờ ám, hầu kết trượt lên trượt xuống như đang đói khát.
Hoắc Vi Vũ nhìn gã đầy vẻ cảnh giác.
Duật Nghị vồ tới định hôn cô, nhưng cô đã có chuẩn bị nên nhanh nhẹn tránh được.
“Hoắc Vi Vũ, chúng ta ‘vui vẻ’ đi, tôi muốn cô.” Duật Nghị nói thẳng, sau đấy lại lao về phía cô.
Hoắc Vi Vũ không ngờ bình thường trông gã có vẻ hiền lành đáng yêu mà lúc lên cơn điên lại thành thế này. Cô hốt hoảng trốn sau giường. “Anh điên rồi à, tôi không muốn.”
“Lát nữa cô sẽ muốn thôi, tôi đảm bảo đấy. Ha ha.” Duật Nghị nói với vẻ cợt nhả, khiến Hoắc Vi Vũ không biết gã nói thật hay đùa. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối: “Tôi không muốn.”
“Vậy thế này nhé, cô chạy, tôi đuổi, nếu trong vòng một phút tôi không bắt được cô thì cô có thể rời khỏi đây, giao ước vẫn được thực hiện. Còn nếu tôi bắt được cô thì cô phải để tôi hôn một phút.”