Chương 507 NGƯỜI TÀI TRÍ NHƯ HẮN ĐÃ NHÌN THẤU CÔ RỒI
“Sao cứ phải là tôi?” Hoắc Vi Vũ thật lòng không hiểu.
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô. Nghị, con vào đây.” Tổng thống gọi.
Duật Nghị mở cửa bước vào với vẻ khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ cắn răng, đành ra ngoài đứng dựa vào tường. Trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng Cố Hạo Đình. Chắc bây giờ hắn đang giận lắm. Nhưng cô tin rằng mình làm đúng.
Lúc này, ở trong phòng, Duật Cẩn hỏi thẳng: “Nghị, con có muốn làm Tổng thống không?”
“Lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Ba à, con cũng không muốn đả kích ba đâu, nhưng thật lòng con thấy có một người cha làm Tổng thống đã vinh dự lắm rồi, con không hợp với ‘nghề’ đó đâu.” Duật Nghị nói rất nhẹ nhàng.
“Nghị, con là đứa hiền lành nhân hậu, không mưu mẹo toan tính, thế nếu gặp chuyện lên quan đến sống chết, con có học được những thứ đó không?” Duật Cẩn hỏi với vẻ rất nghiêm túc.
“Sống chết? Nếu con không làm Tổng thống thì sẽ có người muốn giết con sao?” Duật Nghị không hiểu gì.
“Những kẻ muốn hai ba con mình chết đâu phải ít, chỉ khi làm người thống trị tối cao, người ta mới trở nên bất bại.”
“Ba à,” Duật Nghị dò xét nét mặt của Duật Cẩn một chốc rồi mới nói tiếp: “Ý ba là không muốn con cưới Hoắc Vi Vũ sao?”
“Không, ba muốn con cưới cô ta, hơn nữa phải cưới cho bằng được, nghe rõ chưa?” Duật Cẩn nghiêm giọng.
“Không lấy cô ấy thì sẽ chết ạ? Con thấy cô ấy không thích con lắm.” Duật Nghị nói với vẻ hụt hẫng.
“Phải, việc con có lấy Hoắc Vi Vũ hay không sẽ liên quan đến sự sống chết của con.” Duật Cẩn khẳng định.
“Tại sao ạ? Cô ấy chỉ là một người bình thường thôi mà.” Duật Nghị khó hiểu.
“Trong tay cô ta có thứ có thể giúp con củng cố quyền lực. Nếu con không lấy cô ta, Cố Hạo Đình sẽ cướp lấy cô ta. Mà với quan hệ giữa ba và hắn bây giờ, chắc chắn hắn sẽ không tha cho ba con mình. Trong buổi tiệc mừng công tối thứ Bảy tuần này, chúng ta nhất định phải tuyên bố Hoắc Vi Vũ là vị hôn thê của con. Một khi mọi người biết được tin này, Cố Hạo Đình đến cướp sẽ là trái với luân thường đạo lý. Con có hiểu không?” Tổng thống nói rất sâu xa.
“Thế con vẫn phải làm lính của Cố Hạo Đình ạ?”
“Không cần nữa, tình thế thay đổi rồi. Con cứ tiến hành theo kế hoạch dì Thanh vạch ra cho con đi, trước hết cứ làm ở bộ Ngoại giao, ba sẽ sắp xếp cho Hoắc Vi Vũ làm ở bộ Tài chính. Tốt nhất con hãy mau nghĩ cách làm cô ta có thai, dù có cưỡng hiếp cũng phải làm cô ta mang bầu.”
“Vâng.” Duật Nghị chỉ đáp gọn một tiếng. Gã nghĩ Hoắc Vi Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Ra ngoài đi.”
Duật Nghị buồn bực cúi đầu, ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoắc Vi Vũ vẫn đang đứng đó. “Ừm… hôm nay cô đi được rồi. Ba tôi nói là tôi nhất định phải cưới cô làm vợ.”
“Anh muốn nuốt lời sao?” Hoắc Vi Vũ chất vấn.
“Xin lỗi, bây giờ còn chưa đến 7 giờ sáng, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của cô được.”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Anh làm thế có khác nào kẻ hèn nhát!” Hoắc Vi Vũ bực mình quát.
“Biết tiến biết lùi mới là đại trượng phu. Tôi sẽ sai người đưa cô về, cô muốn tự bắt xe về cũng được.” Dứt lời, Duật Nghị về phòng, ngồi thẫn thờ trên sofa. Ti vi vẫn chiếu những hình ảnh nóng bỏng, nhưng gã lại chẳng có tâm trạng để xem.
Lần đầu tiên gã cảm nhận được nguy cơ sống chết. Ban đầu, gã chỉ đơn thuần thích Hoắc Vi Vũ vậy thôi, bây giờ trở thành ép buộc, gã liền thấy phản cảm.
…
Hoắc Vi Vũ được người của Tổng thống đưa về căn hộ của Diêu Linh Mễ. Suốt dọc đường, đầu óc cô vẫn nhức nhối, rối tinh rối mù, chẳng nghĩ ngợi được gì. Về đến nơi, cô mở cửa vào nhà, chưa kịp phản ứng gì đã bị ai đó túm tay ấn chặt vào tường.
Cố Hạo Đình mặt mày sa sầm, hai mắt đỏ ngầu sắc bén nhìn cô chằm chằm, chất vấn: “Bây giờ không có người của Tổng thống, em đang được an toàn. Anh hỏi em, tại sao lại chạy ra ngoài gặp Duật Nghị? Những lời em nói ở chỗ cậu ta rốt cuộc có ý gì? Có phải có người uy hiếp em không?”