Chương 528 TÔI CHO CÔ TỰ DO
Duật Nghị trở về bệnh viện. Hoắc Vi Vũ đã chạy thẩm phân máu xong và ngủ thiếp đi rồi. Nhưng cô ngủ không được say giấc, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc Vi Vũ đã mở mắt.
Duật Nghị đóng cửa lại, đi tới trước mặt cô, kéo ghế ra ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Vi Vũ này, tôi nói cho cô biết một chuyện nhé. Thực ra ba tôi bắt cô cưới tôi cho bằng được là vì trong tay cô có một thứ đồ cực kì quan trọng. Tôi nghĩ nếu cô giao món đồ kia cho ba tôi thì ông ấy sẽ không ép buộc cô nữa đâu.”
Hoắc Vi Vũ nhìn chàng trai hồn nhiên này.
Duật Nghị chột dạ, bổ sung: “Làm thế thì tôi cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng.”
Cô biết thứ đồ quan trọng mà Duật Cẩn muốn có chính là tín vật kia. Cô không thể giao tín vật cho Cố Hạo Đình, bởi vì làm vậy chứng minh cô là gián điệp, mà Cố Hạo Đình cũng không thoát khỏi liên can.
Cô cũng không thể giao nó cho Giang Hạo Trần, bởi vì Giang Khả chết vì Cố Hạo Đình, nếu Giang Hạo Trần cầm tín vật rồi tìm Cố Hạo Đình báo thù thì biết làm sao đây?
Cô càng không thể để nó rơi vào tay Tổng thống. Với tính cách thâm độc của ông ta, ông ta lấy được tín vật rồi, Cố Hạo Đình còn sống mới lạ.
“Ba anh hiểu lầm rồi, trong tay tôi chẳng có thứ gì quan trọng cả.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Cô có dám thề không?” Duật Nghị nhìn thẳng vào Hoắc Vi Vũ mà hỏi.
Hoắc Vi Vũ giơ tay lên ngang mặt: “Tôi thề, thứ đó không ở trên người tôi.”
Cô nói thật đấy chứ, tín vật có ở trên người cô đâu. Bây giờ cô còn chẳng nhớ vị trí chính xác mà mình chôn nó nữa là.
“Được rồi, cô chờ tôi, tôi sẽ đi thuyết phục ba tôi thả tự do cho cô.” Nói xong, Duật Nghị đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh của Hoắc Vi Vũ.
…
Trong khách sạn Tổng thống đang ở.
Tổng thống bị Duật Nghị đánh thức. Ông ta mặc đồ ngủ, ngồi lên ghế salon, chau mày khó chịu hỏi: “Làm cái gì mà giờ này vội vội vàng vàng chạy đến đây? Con còn chưa ngủ à?”
“Ba ơi, con hỏi rồi, món đồ đó không ở trên người cô ấy đâu, con có cưới cô ấy cũng vô ích.” Duật Nghị nói rất ngay thẳng.
“Nó nói gì con tin nấy à?” Duật Cẩn vặn hỏi.
“Cô ấy thề rồi, con tin là cô ấy nói thật. Con còn trẻ lắm, con không muốn lấy vợ đâu.” Duật Nghị cúi đầu nói.
Trong mắt Duật Cẩn lóe lên một tia sáng lạnh: “Ba bảo con cưới thì đương nhiên là có lý do, con chỉ cần làm theo là được, mau chóng khiến con bé đó mang thai con của con đi.”
“Ba, con hai mươi sáu tuổi rồi, con đã trưởng thành, con có suy nghĩ của riêng mình. Bây giờ là thời nào rồi mà còn có chuyện cha mẹ ép duyên? Con không cưới cô ấy đâu!” Duật Nghị bốc đồng nói.
“Hôm nay bị ám sát mà còn chưa biết sợ à? Ba không muốn con hai mươi sáu tuổi đã vào quan tài!” Duật Cẩn nói một câu nghiêm khắc rồi đứng bật dậy, gây sức ép cực lớn cho Duật Nghị.
“Nếu không có cô ấy thì con đã chết lâu rồi. Coi như con trả nợ cho cô ấy đi.” Duật Nghị vùng vằng đi thẳng ra cửa.
Ánh mắt Duật Cẩn hơi bối rối. Ông ta đi ra khỏi phòng, nói với quản gia Tăng: “Phái người trông coi nó 24/24 cho tôi, không được để xảy ra chuyện gì trong thời điểm mấu chốt này.”
“Vâng, cậu ấy vẫn còn nhỏ, chờ lớn hơn chút nữa sẽ ổn thôi ạ.” Quản gia Tăng xoa dịu Tổng thống.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ngần ấy tuổi rồi còn nhỏ gì nữa, từ tư chất, trí tuệ đến năng lực, không được cái nết gì hết, chẳng biết giống ai mà ngu thế nữa.” Tổng thống trách mắng.
Quản gia Tăng cúi đầu nói khẽ: “Ngài nói thế, cô Thanh sẽ tức giận đấy.”
Tổng thống liếc nhìn quản gia Tăng, trầm giọng hỏi: “Có phải phía Cố Hạo Đình đang điều tra về Tiểu Thanh không?”
Quản gia Tăng căng thẳng: “Vâng.”
“Tuyệt đối không được để cho hắn tra ra. Đừng cho thằng Nghị gặp cô ấy nữa, quá nguy hiểm.” Tổng thống dặn dò.
“Vâng, tôi hiểu.” Quản gia Tăng gật đầu rồi ra ngoài làm việc.