“Ma Cô, anh nghe được cái gì?”
“Ma Cô! Ma Cô!… Linh, tại sao… Cái gì? Sếp, Ma Cô tháo tai nghe xuống, bịt tai lại. Tai anh ấy đang chảy máu. Bây giờ vẫn chảy không ngừng, Linh không phát hiện gì…”
“Cẩn thận! Xe kìa!”
Kít… Ầm!
Xoạt!
Loảng xoảng! Ầm!
Sàn sạt… Sàn sạt…
…
Ngày hôm đó đã xảy ra sự cố giao thông bên ven đường, bị xe phun nước đụng vào, thùng chứa nước của chiếc xe vỡ ra, nước chảy từ bên trong phá vỡ cửa kính, cả xe bị lật nghiêng. Người ủy thác tử vong.
Ngày 29 tháng 12 năm 2001, kết thúc điều tra.
…
Tôi kinh ngạc nhìn dòng cuối cùng được ghi trong hồ sơ.
“Kết thúc điều tra?”
Người ủy thác chết rồi, Diệp Thanh cùng Lưu Miểu đụng phải tai nạn xe cộ, Cổ Mạch cũng xảy ra chuyện, cứ như vậy mà kết thúc điều tra sao?
Tôi lấy điện thoại di động, gọi điện cho Cổ Mạch.
“Lại có chuyện gì nữa?”
Bên Cổ Mạch truyền đến tiếng đang chơi game.
Cảm xúc vừa kích động vừa lo lắng của tôi trước đó dần dần ổn định lại, hỏi: “Người ủy thác của hồ sơ 008, người gặp báo hiệu tử vong đó, cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra?”
Đầu kia điện thoại, sau một trận tiếng động, âm thanh của máy chơi game liền dừng lại.
Cổ Mạch trầm mặc rất lâu, mới thở dài một hơi, “Lần đó… Diệp Tử còn đỡ, nhưng Gã Khờ thì suýt chút nữa là mất mạng rồi, tai của tôi bị điếc suốt mấy hôm, chuyện là thế.”
Tôi nghe ra sự cô đơn trong giọng nói của Cổ Mạch, lúc này cũng không biết nên nói gì.
Cổ Mạch tiếp tục nói: “Diệp Tử cảm thấy, ông bác của Nhậm Mẫn kia, còn có đời sau của Nguyên Thuần, có một số người sống rất lâu, mà Nhậm Mẫn gặp phải điềm báo thứ hai liền chết, có lẽ nguyên nhân là do Diệp Tử.”
“Sao lại như vậy? Không phải anh ta…” Tôi không nói nên lời.
“Cậu ấy có chút đặc biệt, chắc cậu biết cậu ấy có thể tăng cường một số năng lực đúng không?”
“Biết.” Lúc tôi nằm mơ đi theo Cổ Mạch của hai mươi năm trước, có nghe Diệp Thanh nói qua với Cổ Mạch.
“Thật ra, thứ cậu ấy cường hóa không phân loại.” Cổ Mạch nói.
“Cái gì là không phân loại?” Tôi hỏi.
“Nói cách khác, nếu năng lực của chúng tôi được tăng cường, thì năng lực của những linh hồn ma quỷ, linh thể kia cũng sẽ được tăng cường.” Cổ Mạch trả lời.
Tôi ngây ngẩn cả người, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh nổi.
“Những thứ yếu hơn cậu ấy thì còn dễ nói, nếu có mạnh hơn thì một nắm đấm của Diệp Tử cũng có thể đánh chết. Nhưng những những con quỷ mạnh hơn Diệp Tử, khi đụng phải cậu ấy, thì cũng khó mà giải quyết được.” Cổ Mạch bình tĩnh nói.
“Linh thể mà các anh đụng phải lần trước kia, mạnh hơn rất nhiều so với Diệp Thanh sao?” Tôi nói chầm chậm.
“Thứ lần đó chúng tôi đụng phải cũng không biết có được coi là linh thể không.”
“Vậy rốt cuộc thì đó là cái gì?”
“Cậu có biết những thứ như Thiên Đạo, vận mệnh các loại không?”
Tôi cười khan một tiếng, “Anh đừng nói với tôi, các anh đụng phải Ông Trời nhé.”
“Là Ông Trời.” Cổ Mạch bình tĩnh nói.
Tôi há hốc mồm, không nói nên lời.
“Ông Trời, Diêm Vương, Ngọc Hoàng Đại Đế, Thần tiên, Nữ Thần Vận Mệnh… cậu gọi là gì cũng được, trong thần thoại ở các quốc gia đều có. Đến bây giờ vẫn còn một số truyền thuyết được lưu truyền trong dân gian. Vẫn còn có những khái niệm như con người có thể thắng Ông Trời, chiến thắng vận mệnh, còn thổi phồng muốn đánh bại nó, ha ha.” Cổ Mạch cười mỉa mai, “Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng hôm ấy, tôi nghe được âm thanh của thứ đó.”
“Anh bị điếc mấy ngày đó, là do…”
“Đúng vậy, là bởi vì thứ đó. Cậu xem hồ sơ, chắc biết âm thanh trước đấy phát ra trên người Nhậm Mẫn phải không? Chính là âm thanh của thứ đó. Diệp Tử phỏng đoán, nó không còn mạnh như trước nữa.”
“Ồ?” Tôi ngơ ngác phát ra một từ cảm thán.
“Mấy ngàn năm trước, nhiều người xưa thờ phụng nó, còn rất kính sợ nó, về sau liền càng ngày càng coi trọng năng lực của chính bản thân con người. Cho tới bây giờ, nước ngoài đã không tin có Thượng Đế, bên này chúng ta cũng có người không tin số mệnh. Không có người tin tưởng, không có người nhắc đến nó, nó sẽ càng ngày càng yếu. Bên cạnh đó, hiện nay cái gì cũng là toàn cầu hóa, còn có thôn Địa Cầu, hòa nhập văn hóa, tạo ra văn hóa mới. Cậu nhìn những tác phẩm điện ảnh truyền hình này đi, đã sáng tạo và xuyên tạc rất nhiều những tín ngưỡng ở quá khứ. Không riêng gì nó, ngay cả những yêu ma quỷ quái kia cũng phải hứng chịu ảnh hưởng, không còn như lúc đầu nữa.” Cổ Mạch cảm khái nói.
Anh ta vốn là người trong ngành giải trí, còn từng làm đạo diễn lồng tiếng, hẳn là đã tiếp xúc qua quá trình sản xuất các tác phẩm điện ảnh. Anh ta gia nhập Thanh Diệp, có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ ủy thác, có cảm xúc như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Tôi liền nghĩ đến những lời mà Huyền Thanh Chân Nhân đã từng nói. Ông ấy nói: giờ thời thế đã thay đổi rồi.
Xem ra, những thứ về mặt huyền học, linh dị quỷ thần, cũng sẽ “theo thời thế“. Cũng giống như Thần Chết tiếp đón vong hồn ở khu dân cư kia.
“Đây là chuyện tốt phải không?” Tôi hỏi.
Cổ Mạch nói: “Tôi không biết, sự thay đổi tốt hay xấu cũng không thể nhìn ra trong vòng mấy chục năm, trước đây cũng không phải chưa từng thay đổi cái gì. Linh từng nói, cách vẽ bùa đầu tiên của nhà cô ấy khác với cách mà cô ấy đã học được. Cho dù thay đổi thế nào thì con người vẫn phải tiếp tục sống.”
“Vậy, nếu như đụng phải vận mệnh, hay Ông Trời gì đó… Còn có số mạng mà anh vẫn hay treo bên miệng thì có…” Trong đầu của tôi là một mảng mơ hồ.
Đây không phải là loại ma quỷ hay linh thể cụ thể nào, nếu như đụng phải thì chỉ có thể tránh né nó một cách bị động như Nhậm Mẫn và ông bác của anh ta. Đến khi không còn trốn nổi nữa, thì sẽ phải chết đi sao?
Con người đều sẽ chết. Nhưng đã biết mình sắp chết, lại không phải chết bình thường, còn biết cả những sự cố sắp xảy ra có thể tránh được, thì ai cũng sẽ muốn sống sót, ai cũng sẽ sợ hãi.
“Ồ, vận mệnh lần trước tôi nói với cậu, cùng thứ kia không giống nhau lắm. Lão Đạo nói, cậu có thể xem bọn chúng như một cái hệ thống và một người điều khiển, hệ thống sẽ có chương trình hoạt động của mình, còn người điều khiển kia có thể khởi động hệ thống, đồng thời tạo một cái cửa sổ gì đó. Tôi cảm thấy, hình như người điều khiển này mắc bệnh tâm thần.” Giọng điệu của Cổ Mạch lại trở nên không nghiêm túc.
Ở trong hồ sơ, khi anh ta miêu tả những âm thanh kì lạ phát ra trên người Nhậm Mẫn, cũng dùng cái từ “Bệnh tâm thần” này.
“Giống như một ông vua khi biết mình đã gần đất xa trời, biết mình sắp chết, cho nên có chút điên rồ ấy.” Cổ Mạch lấy một ví dụ.
“Cái ví dụ này của anh giống như lời Huyền Thanh Chân Nhân, hệ thống gì đó…” Tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào.
“Cậu không biết đâu. Ông ấy cũng thời thượng lắm.” Cổ Mạch xuýt xoa vài tiếng, “Ông ấy có rất nhiều tiền, trong nhà còn để các loại máy chơi game nữa.”
Tôi cạn lời: “Anh còn từng tới nhà của ông ấy nữa hả?”
“Chưa đi, lúc Diệp Tử và ông ấy chat bằng video thì tôi nhìn thấy.” Cổ Mạch thành thật trả lời.
Tôi bó tay.
“Được rồi, cậu đừng có nghĩ nhiều làm gì. Chuyện đó xảy ra từ năm 2001 rồi còn gì? Đã trôi qua hai mươi năm rồi, cái người điều khiển kia cũng không biết còn sống không ấy.”
Tôi có chút sợ hãi.
Nếu như Ông Trời chết rồi… Đợi chút, Huyền Thanh Chân Nhân còn nói có một hệ thống nữa.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây. Game còn đang đánh dở đây này.” Cổ Mạch vừa dứt lời liền cúp luôn điện thoại.
Tôi vẫn chưa phản ứng kịp, cầm điện thoại di động ngơ ra một lúc lâu.
Một tay Quách Ngọc Khiết đẩy tôi xuống đất, tôi ngã xong mới tỉnh táo lại.
“Quách Ngọc khiết!” Tí Còi hét một tiếng.
“Ôi, thật có lỗi, thật có lỗi.” Quách Ngọc Khiết nhấc tôi đứng dậy.
Tôn nghiêm của đàn ông… Trời ạ…
Tôi chỉ có thể giả vờ như mất trí nhớ.
“Anh Kỳ, anh vừa mới gọi điện cho ông chú kia hả?” Tí Còi nói.
Tôi gật đầu, nói mọi chuyện cho bọn họ nghe.
“Chuyện này thật là…” Một lúc lâu Tí Còi vẫn cười không ngậm miệng lại được.
“Đây là chuyện tốt.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Em thấy đây là chuyện tốt hả?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.
“Độc tài là chuyện xấu, nhưng, kẻ độc tài diệt vong thì đương nhiên là chuyện tốt. Một cái hệ thống tàn nhẫn, cũng tương tự như sự cạnh tranh sinh tồn trong giới tự nhiên thôi, không phân chia tốt xấu. Cả hai thứ cùng lúc xảy ra, là chuyện tốt.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Lỡ như hệ thống kia gặp vấn đề nghiêm trọng thì sao?” Gã Béo hỏi.