“Chẳng lẽ cha chạy đi chỗ khác?”
“Có thể chạy đi đâu được chứ? Ông ấy đã cả một bó tuổi rồi, chẳng lẽ có con riêng bên ngoài?”
“Cái cô này sao lại…”
“Tôi nói sai hả? Ừ, cha tuổi đã cao thật, nhưng biết đâu đã có con riêng bên ngoài từ lâu rồi.”
“Hai người thôi đi! Cha đã mất rồi, vậy mà hai người còn ở đây nói mấy chuyện tào lao vô căn cứ, có thôi đi không.”
“Mày bớt ở đó diễn vai người tốt đi.”
…
“Tiếp theo phải làm gì? Kiếm người cầu siêu hả?”
“Cả trăm ngàn đồng lận, tôi e là không lo nổi. Việc này nằm ngoài thỏa thuận lúc trước.”
“Vậy anh nói phải làm sao đây!”
“Việc này đâu phải tôi quyết. Để xem chuyên gia người ta nói sao, rồi mình tính tiếp.”
“Tình huống trước mắt, nếu anh chị quyết định cầu siêu, thì chúng tôi sẽ lập tức gọi điện liên hệ người. Còn không thì có thể tiếp tục điều tra, xem thử ông Vương lúc còn sống có thật bị bệnh lú lẫn của người già hay không, hay là sau khi chết hồn ma của ông đã có sự thay đổi.”
“Ý của anh là gì?”
“Trạng thái lúc còn sống và di nguyện của ông có thể có liên quan với nhau. Cũng có khả năng là lúc lâm chung, “ba hồn bảy vía” của ông bị khuyết thiếu gì đó, nên mới dẫn đến trên phương diện tinh thần có chút vấn đề.”
“Anh chỉ nói cái rẻ nhất là được rồi.”
“Cách rẻ nhất, đương nhiên là anh chị đi đáp ứng thỏa mãn di nguyện của ông Vương.”
“Tiếp tục điều tra thì tốn bao nhiêu tiền?”
“Dựa theo bảng giá thôi.”
“Ồ”
…
“Ba chúng tôi đã bàn bạc xong, các anh cứ tiếp tục điều tra đi.”
“Được!”
Ngày 11 tháng 9 năm 2006, liên lạc với Hứa Cần, bạn của cha người ủy thác – ông Vương Căn Bảo. File ghi âm 03720060911.wav
“Xin chào ông Hứa, rất biết ơn khi ông đồng ý gặp chúng tôi.”
“Đừng khách khí, tôi cũng có vài lời muốn nói ra cho nhẹ lòng. Ông Vương… Haiz, hi vọng các anh có thể giúp được ông ấy.”
“Chúng tôi cũng hy vọng vậy. Ông có thể kể những gì ông biết về tình huống của ông ấy không? Có liên quan đến gia đình và con cái của ông ấy.”
“Ừ, những gì tôi biết ấy à… Chúng tôi cùng là người một thôn, trước đó còn cùng làm việc trên một chiếc thuyền, làm bạn với nhau đã hơn nửa đời người, mà có thể nói là một đời cũng không ngoa. Con người ông ấy… thật sự rất tốt. Theo tôi thấy phải là quá tuyệt vời. Đối xử với vợ hết mực yêu thương, còn các con thì khỏi phải nói, chiều chuộng đến không thể tốt hơn được nữa. Chúng tôi thời đó, con cái hầu hết là nuôi thả, cũng không hay nói đến cái gì mà giáo dục gia đình, chẳng giống trẻ con bây giờ, đầy rẫy những lớp năng khiếu, lớp phụ đạo gì gì đó… Còn đồ chơi, thức ăn thì con nít thời đó thiếu thốn đủ bề. Nhưng ông Vương, quả thực là đối với ba đứa con quá chu đáo. Công việc của ông ấy khá tốt, lương cao, mà đầu óc ổng lại lanh lợi nữa. Nhưng nhìn cái chỗ mà ổng sống cả cuộc đời xem, một căn nhà bé tẹo 40 mét vuông. Không phải không có tiền mua nhà… Mà nói đúng ra, không có tiền mua nhà là vì tiền ấy ổng đem chăm lo cho ba đứa nhỏ cả. Hai đứa con trai ổng, từ lúc tiểu học đã được học tiếng Anh, mời hẳn một ông giáo già thời chưa thống nhất đất nước đến dạy. Phải hiếu kính với ông thầy ấy như cha mẹ ruột, hứa sẽ chăm sóc trọn đời, kể cả chuyện hậu sự, người ta mới nhận lời. Còn cô con gái, đòi học dương cầm, ổng cũng đặc biệt nhờ vả các mối quan hệ tìm thầy, còn mua về một cây đàn điện tử. Chuyện ấy đã làm tốn không biết bao nhiêu tiền. Mà cô bé ấy, chẳng phải mình tôi nói đâu, thật sự là một đứa con gái không hiểu chuyện. Ghét bỏ cây đàn không sành điệu, lại còn không có tính kiên nhẫn nữa, học được chẳng mấy năm, đàn được vài bài gì đó thì bỏ, không muốn học nữa. Còn những món đồ chơi ông ấy mua cho chúng, có thể chất đầy mấy cái rương chứ chẳng ít. Tụi tôi lúc đó đều cảm thấy lãng phí quá. Quần áo cũng vậy, biết con nít lớn nhanh, thế mà lại cho mặc toàn đồ hiệu, một bộ đồ mới mặc có một năm đã chê chật rồi… Ông ấy cưng chiều con cái quá, mà vợ ổng cũng thế. Ba đứa tụi nó tiền đồ rạng rỡ, công việc tốt, tìm được chồng giỏi vợ xinh, nhưng rốt cuộc thế nào? Thằng con cả lấy vợ, mò về xin tiền mua nhà. Đứa con gái xin tiền cho con đi du học. Thằng út còn lại cũng chẳng chịu để ông bà yên, sống ở đây đang yên đang lành, ngoác mồm đòi cùng vợ đến Thủ Đô đi làm, khi lo liệu cho nó xong xuôi, nó chỉ trả lại cho ông bà cái khuôn mặt dày, giúp nó xong thì nó đi luôn một hơi chẳng thấy về. Tôi chưa bao giờ thấy ba đứa tui nó làm gì, hay tặng gì cho hai vợ chồng già ấy cả. Ông Vương mỗi lần đến chỗ tôi chơi, thấy con tôi mua quà tặng tôi, nhìn ánh mắt ổng… tôi… tôi nhìn thấy đều cảm thấy khó chịu.”
“Vâng. Ông có biết ông Vương gần đây, cũng chính là trước khi qua đời một thời gian, về mặt sức khỏe có vấn đề gì không? Kiểu như bệnh thường thấy ở người già, lú lẫn các loại chẳng hạn.”
“Chuyện này chắc chắn không có.”
“Chúng tôi hỏi thăm được, ông ấy thường kể với người ta rằng mình đến nhà con trai ở chơi…”
“Nhắc đến chuyện này là tui phát bực. Ông ấy đâu có đến nhà con trai ở đâu. Hai vợ chồng nó ruồng bỏ ổng mà. Cả con rể cũng xử tệ bạc với ổng luôn. Ông ấy vừa tới trước cửa thì tụi nó liền chìa tay ra đòi xin tiền. Khi ổng thấy nhớ cháu nội cháu ngoại, mới đi dòm trộm một cái, rồi ngủ lại trong nhà trọ. Lần đầu tiên ông ấy đến nhà thằng cả bị lạc đường, gọi điện cho tôi, tôi với con trai phải chạy ra đón ổng. Thật là… Ba đứa con trời đánh kia thật là quá quắt mà.”
“Thì ra như vậy. Thế theo ông, ông Vương đối đãi với ba đứa con thế nào?”
“Quá tốt! Cho dù ông ấy chết rồi, thì chắc chắn cũng sẽ… Ôi, nhưng sao đưa ma ông ấy nhanh thế. Trong nhà cũng chẳng thông báo gì đến mấy ông bạn già này, tôi đến cơ hội được nói lời từ biệt với ổng cũng không có… Mà nếu có đến, tôi nhất định phải chửi ba đứa trời đánh đó một trận.”
Ngày 13 tháng 9 năm 2006, liên hệ người ủy thác. File ghi âm 03720060913.wav
“Ba anh chị, theo suy đoán trước mắt của chúng tôi, thì di nguyện của ông Vương chắc chắn liên quan đến ba người. Có thể ông ấy đang mong mỏi ba người có thể giống như thuở bé, quây quần bên ông. Nếu tiện, xin ba anh chị bỏ chút thời gian về lại nhà, chơi mấy món đó một chút, để chúng tôi xem xem có hiệu nghiệm không.”
“Lúc trước các anh hình như có nói rằng… các anh có thể tiêu diệt được ma?”
“Đúng vậy, nhưng chúng tôi cũng có nói là nếu tiêu diệt người thân thì chắc chắn bản thân sẽ phải chịu quả báo.”
“Vậy…”
“Hay là cầu siêu đi. Chúng tôi sẽ chi tiền, làm sớm xong việc sớm.”
“Ồ, nếu anh chị quyết định cầu siêu, chỗ chúng tôi sẽ giúp các vị liên lạc người thích hợp.”
“Chúng tôi có cần phải có mặt không?”
Đương nhiên! Ba vị là máu mủ của ông Vương, trạng thái của ông ấy hiện tại nhất định là có liên quan đến ba người. Ba người có mặt thì xác suất thành công sẽ cao hơn.”
“Vậy làm liền đi, ngày mai được không?”
“Chúng tôi đi liên hệ một chút đã.”
…
“12 giờ trưa mai anh chị có rảnh không?”
“Vậy cứ làm vào lúc ấy đi.”
“Ngày mai phòng nghiên cứu của chúng tôi sẽ không tới nữa.”
“Vì sao?”
“Lúc cầu siêu có vài cấm kị, chúng tôi là những người vô can, nếu cùng có mặt, sẽ gây phiền phức. Anh chị tốt nhất nên tới sớm một chút, vị thầy mà chúng tôi thỉnh có thói quen tới sớm.”
“Được.”
Ngày 14 tháng 9 năm 2006, nhận được điện thoại của người ủy thác. File ghi âm 037200609141125.wav
“Xin chào anh Vương Ngạn, có việc gì thế?”
“Nói với họ, báo mấy thầy kia đừng đến nữa. Vương Bân, tao nói cho mày biết, việc này giải quyết không xong, mày đừng hòng đem nhà đi bán!”
“Là chị Vương Đồng?”
“Bán hay không, không đến lượt chị quyết định.”
“Xấu hổ quá! Người các anh mời đến tạm thời không cần nữa. Chúng tôi chưa sẵn sàng cầu siêu.”
“Vương Ngạn, anh nói lăng nhăng gì đó? Đưa điện thoại cho tôi. Tiền cầu siêu một mình tôi trả, anh chị không đồng ý cũng vô ích.”
Bốp bốp!
Sột soạt!
“Mày bỏ tiền cũng vô dụng thôi, hôm nay tụi tao nằm lì ở đây. Vương Bân, tao nói cho mày biết, kế sách của mày hoàn hảo quá nhỉ, tao và anh hai đã điều tra rồi, cái giấy chứng nhận nhà đất đó là giả! Mày thật tài ba, dám làm giấy giả, lừa tụi tao bỏ tiền ra tìm đến cái phòng nghiên cứu gì đó, lập đàn cúng tế. Ngôi nhà thoáng cái đã rao bán, chẳng thấy phần tụi tao đâu. Mày không cần nhiều lời nữa, tiền phí của phòng nghiên cứu kia tụi tao không trả.”
“Hai người không trả thì tôi trả. Còn cản trở nữa là tôi báo cảnh sát đó.”
“Báo đi, mày có bản lãnh thì báo đi.”
“Nếu các anh chị đổi ý, chúng tôi sẽ báo với bên kia không cần đến nữa.”
“Để họ đến, tôi trả tiền.”
“Lúc mẹ bệnh sao không thấy mày rộng lượng như thế, giờ lập đàn cầu siêu cho cha thì mày bỗng trở nên tích cực nhỉ. Hay là kiếm được người mua rồi, nên mới hào phóng như vậy, hèn gì hai hôm trước mò đến tụi tao nói bằng lòng bỏ tiền ra.”
“Vương Bân, việc làm lần này của mày quả thật quá xảo trá. Đã đồng ý nhà bán xong tiền chia đều cho tụi tao, nhưng ngay từ lúc đầu mày đã tính toán với tụi tao rồi. Nếu mày bây giờ không đổi ý, thì tụi tao tìm đến Cục nhà đất đăng kí quyền sở hữu ổn thỏa, lúc đó mày có thể tiếp tục rao bán nhà nữa không. Không những thế, căn nhà này, cả đời mày đừng hòng nghĩ đến chuyện bán nó nữa.
“Anh nói tôi xảo trá, anh thì không có chắc? Chuyện anh hại chết mẹ, mà vẫn tỏ ra như không có gì thì sao?”