Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 374: Cây tình yêu (2)



Tôi không có cách nào để liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân liền gọi điện thoại cho Cổ Mạch.

Tí Còi thấy tôi như vậy, không hỏi thêm gì nữa mà yên lặng chờ tôi xong việc.

Cổ Mạch nghe điện thoại, anh ta có vẻ có sức sống hơn nhiều so với lần liên lạc trước, tôi lại nghe thấy tiếng chơi game ở đầu dây bên kia.

“Cậu lại gặp phải phiền toái hả?” Cổ Mạch vừa mở miệng đã hỏi như vậy.

“Cây tình yêu, anh còn nhớ không vậy?” Giọng điệu của tôi nặng nề.

Cổ Mạch “À” một tiếng, “Chuyện đó chẳng phải là đã giao cho lão Đạo xử lí rồi sao?”

Tôi nói cho Cổ Mạch biết chuyện về bản tin, cuối cùng liền hỏi: “Anh có thể liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân không?”

“Tôi nói nè, chú em, chuyện này Diệp Tử đã giao cả cho lão Đạo rồi, cậu đừng có lo lắng vớ vẩn nữa. Lão Đạo là…”

Tôi mạnh mẽ cắt ngang lời của Cổ Mạch, “Không ổn…”

“Dù cậu có cảm thấy không ổn thì cũng…”

“Tôi nói là tình hình rất không ổn. Trên tivi…”

“Oa… Mọi người có nhìn thấy không? Cây tình yêu đã mọc ra những chiếc lá mới rồi. Tốc độ sinh trưởng của những chiếc lá cực kì nhanh. Giáo sư Hoàng, đây không phải là tình huống bình thường đúng không?” Phóng viên hò hét kêu lớn.

Giọng của giáo sư Hoàng tràn đầy sự kinh ngạc, “Đúng vậy, theo lý mà nói thì không thể như thế này. Cây tình yêu là…”

“Á!” Phóng viên kinh ngạc kêu lớn lần nữa, “Rụng xuống rồi…”

Tí Còi ngơ ngác hỏi: “Anh Kỳ, lẽ nào đây là…”

Trong lòng tôi phát lạnh.

Trong mắt tôi, trên thân của cái cây đó hiện ra vô số khuôn mặt người, một nửa là đàn ông, một nửa là phụ nữ, hợp lại thành một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, giống như một tác phẩm nghệ thuật tràn đầy ý nghĩa tượng trưng. Nhưng tôi biết, đây không phải là một tác phẩm nghệ thuật nào cả. Những chiếc lá đó đỏ tươi, được dệt thành từ vô số sợi tơ màu đỏ. Khi lá rụng xuống, sợi tơ màu đỏ nơi cuống lá vẫn dính ở trên cành cây, liền giống như một cuộn len rơi xuống đất vậy, sợi len không ngừng tuột ra. Đợi đến khi lá cây hoàn toàn rơi xuống đất, sợi tơ màu đỏ gắn trên cây phất phơ theo gió, chất liệu giống như tơ tằm vậy, gió vừa thổi qua liền bay tản ra, biến mất theo cơn gió. Tôi nhìn thấy trên những chiếc lá cây rơi trên mặt đất đều là những khuôn mặt người nửa nam nửa nữ đó. Mỗi khi khuôn mặt người trên thân cây dần dần biến mất vào trong những đường sần sùi trên đó, thì đầu nhánh cây tình yêu lại mọc ra một chiếc lá mới.

Cái kiểu mọc ra và rụng đi như thế này…

Tôi nói với Cổ Mạch bằng giọng khàn khàn: “Anh mở tivi lên, không, anh lên mạng dò tìm…”

Hình ảnh tivi bị cắt, tiếng của phóng viên không còn nữa, trở thành âm thanh của người tường thuật, phía dưới màn hình còn xuất hiện tiêu đề.

Tham Khảo Thêm:  Chương 395: Không Phân Biệt Cao Thấp, Giàu Nghèo

“Đây chính là hình ảnh phóng viên phỏng vấn tại hiện trường ngày hôm qua. Hôm nay phóng viên lại đến đường Khang Tân lần nữa, cây tình yêu không còn tiếp tục mọc ra lá non. Các chuyên gia ngành thực vật học đang tiến hành nghiên cứu về hiện tượng lạ lùng của cây tình yêu này.”

Hôm qua… chuyện này xảy ra vào ngày hôm qua.

Huyền Thanh Chân Nhân liệu đã biết chưa? Đã xử lý gì chưa?

Tôi xem hình ảnh mới quay, khuôn mặt người trên thân cây tình yêu lại biến mất, cái cây này liền giống như một cái cây bình thường. Đương nhiên, với cái thân cây ngoằn nghèo của nó thì nó cũng sẽ là một cái cây bình thường có hình dáng đặc biệt.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Cổ Mạch: “Tôi vừa xem rồi, đây cũng được coi là một chuyện tốt đó.”

“Cái gì?” Tôi cảm thấy khó tin.

“Nó đang thả ra những hồn phách bị giam cầm, coi như là một chuyện tốt. Chỉ là không biết tại sao nó lại làm như vậy, những chiếc lá đó rơi vào tay người khác sẽ như thế nào. Còn nữa, cái cây đó và những hài cốt ở phía dưới thân cây sẽ ra sao.” Giọng của Cổ Mạch rất bình tĩnh.

“Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Tôi hỏi.

“Không có.” Cổ Mạch khinh thường nói, “Thiết bị của cái đài truyền hình này quá cùi bắp, micro chỉ có thể thu được những âm thanh ở gần nhất.”

Đài truyền hình ghi hình phỏng vấn thì chắc chắn là không thể thu được tất cả âm thanh xung quanh được.

“Chúng ta cứ mặc kệ sao?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Tôi mặc kệ. Còn cậu thì… Cậu có bạn gái không?” Cổ Mạch hỏi.

“Chưa có.” Tôi đen mặt.

“Ờ, vậy nếu cậu đi lo thì chắc cũng không có chuyện gì. Ừm, cũng không loại trừ một khả năng, đó chính là ở phía dưới cái cây đó có cặp tình nhân nào đấy bất hòa với nhau, con ma nữ trong cặp đôi đó liền tìm tới cậu.” Cổ Mạch cười hai tiếng, lại bổ sung thêm, “Ma nam cũng có khả năng. Tư tưởng con người tôi rất cởi mở.”

“Vậy thì còn tạm được.” Tôi không có hứng thú nói chuyện tào lao với Cổ Mạch, “Anh không có cách nào để liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân sao?”

“Không có. Chỉ có Diệp Thanh mới biết làm thế nào để liên lạc với lão Đạo thôi.” Cổ Mạch trả lời.

Tôi cũng không có cách nào khác, cúp điện thoại, nhìn Tí Còi đang căng thẳng dán mắt vào tôi, liền nói hết những chuyện có liên quan đến cây tình yêu cho cậu ta biết.

“Thật sao? Trước đây anh không hề nói.” Tí Còi kinh ngạc.

“Tôi tưởng là có Huyền Thanh Chân Nhân…”

“Bây giờ đã bán ra rất nhiều rồi đúng không?”

“Ừ, đã 400 cái rồi.” Tôi liếc nhìn điện thoại, trong khoảng thời gian này, cửa hàng đó đã bán thêm được không ít cái lá rồi. Tôi nhớ lại lời mà người phóng viên từng nói, lên mạng xã hội tìm được tài khoản của Chương Long – chủ tịch tập đoàn Long Phi, nhìn thấy nội dung status mà ông ta đã đăng và ghim trên tường, kèm theo một tấm hình lớn. Đó chính là hình chiếc lá của cây tình yêu, số lượng những lời bình luận phía dưới đã vượt quá mười ngàn lượt bình luận. Tôi không hề nhìn thấy khuôn mặt kì quái trên cái lá cây trong tấm hình đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: C13: Chương 13

“Gã Béo sẽ mua hoa chứ không mua cái lá này đúng không?” Tí Còi đột nhiên nói.

Hai người chúng tôi nhìn nhau.

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Gã Béo.

Qua một lát Gã Béo mới nghe điện thoại, giọng nói có vẻ vui mừng phấn khởi.

“Gã Béo, cậu không mua cái lá của cây tình yêu đấy chứ?” Tôi vội vã hỏi.

Gã Béo nghi hoặc, “Không có, em mua hoa hồng. Lá cây tình yêu là cái gì?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện này cho cậu ta biết, “Cậu cẩn thận một chút.”

“Ừm, yên tâm đi. Anh Kỳ, chuyện này rất phiền phức sao?” Gã Béo lo lắng hỏi.

“Không biết, vẫn còn chưa có ai bị chết cả. Vả lại, tác dụng cơ bản của cái thứ này là để cho hai người yêu nhau có thể ở bên cạnh nhau sau khi chết đi… chỉ là sử dụng phương pháp có hơi sai lệch mà thôi.” Tôi ngẫm nghĩ một lát, nhận ra cái cây tình yêu này quả thực sự vẫn chưa gây ra tổn hại gì cho người sống, đúng là không cần quá lo lắng.

Yên lòng trở lại, tôi liền không làm phiền cuộc hẹn hò của Gã Béo nữa.

Tàu điện ngầm tới trạm dừng, tôi và Tí Còi đi về tới phòng làm việc.

“Cũng may chỉ là bị hú vía một phen. Anh Kỳ, vui vẻ lạc quan lên đi.” Tí Còi gật gù đắc ý.

Tôi cũng cảm thấy thần kinh của mình quá nhạy cảm, gặp phải chút chuyện liền luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất.

“Hôm nay chúng ta cũng xin nghỉ sớm đi. Đến buổi tối chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.” Tí Còi thoáng nhìn qua một người đàn ông đang ôm bó hoa ở trên đường, gương mặt trở nên khó coi giống như bị táo bón vậy.

Tôi cười nói: “Sao thế? Cậu bị dị ứng với phấn hoa sao? Hay là không chịu nổi bầu không khí yêu đương vậy?”

“Tôi chỉ thấy chướng mắt với mấy tên kinh doanh không có lương tâm đó thôi.” Tí Còi không quên cơn phẫn nộ đó của mình, “Cái gì mà hoa hồng đen với chả hoa hồng trắng, ngày bình thường đều không chịu nở hoa, chỉ đến mấy ngày lễ mới chịu nở hay sao chứ? Lừa tiền kiểu này cũng quá trắng trợn đi.”

“Cậu chưa bao giờ đi tới tiệm hoa đúng không? Ngày bình thường hẳn là cũng có.”

“Em chưa bao giờ đến tiệm hoa thì cũng có thể đoán được. Anh nhìn thử cái màu sắc lố lăng đó xem, ngày bình thường gặp ở chỗ nào chứ.” Tí Còi hất cái cằm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Tôi nhìn qua, liền thấy một cặp tình nhân đang cầm hoa. Trên tay người con gái là một đóa hoa hồng đỏ tươi thắm.

“Không phải chỉ là màu đỏ bình thường thôi sao?” Tôi mù mờ.

Tí Còi kinh ngạc, “Anh Kỳ, chẳng lẽ anh bị mù màu sao? Anh vượt qua bài kiểm tra sức khỏe bằng cách nào vậy?”

Tôi dừng bước, thận trọng dè dặt hỏi: “Cậu nhìn thấy đóa hoa hồng đó có màu gì vậy?”

“Màu xanh đen.” Tí Còi thu lại sự phẫn nộ, trả lời một cách hết sức cẩn thận.

Tôi nuốt nước bọt, “Vậy thì, trước đó thì sao? Người đàn ông đi ngang qua lúc trước…”

“Một bó hoa màu rượu sâm banh, ở giữa là trái tim màu hồng phấn.” Tí Còi cũng nuốt một ngụm nước miếng.

“Ở gần đây… có tiệm hoa nào không?” Tôi hỏi.

“Đằng trước chắc là có.”

Hai người chúng tôi lặng lẽ đi qua tòa nhà của cơ quan, đến khúc rẽ của giao lộ, liền nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ. Mặt bằng của tiệm hoa rất nhỏ, nhưng những thùng nhựa đã cắm đầy hoa được bày tràn lan ra cả vỉa hè trước cửa tiệm, thùng nào thùng nấy đều đầy ắp hoa.

“Đủ mọi loại màu sắc, nhưng chỉ có bên này là màu đỏ.” Tí Còi mở miệng trước, còn dùng tay ra dấu để chỉ cho tôi biết.

Hai người chúng tôi càng ngày càng đến gần, bước chân của tôi cũng càng ngày càng nặng nề.

Đến khi đứng trước một thùng hoa hồng thì chân của tôi đã nặng như được đúc bằng chì vậy.

“Bây giờ chỉ còn có hoa hồng đỏ bình thường cùng với một ít hoa hồng phấn thôi, những loại khác đều đã được đặt trước rồi. Nếu các anh muốn mua thì quyết định nhanh một chút!” Chủ tiệm vừa bó hoa vừa lớn tiếng nói với chúng tôi. Bên trong tiệm cũng truyền ra tiếng gọi: “Thêm một bó Yêu em 365 nữa!” Chủ tiệm liền đáp lại một tiếng.

“Ông chủ, những đóa hoa này đều là hoa nhập từ chợ hoa tươi về sao? Tôi hỏi một câu.

“Số bên này là hoa nhập về, ở bên đó là hoa bản địa.” Chủ tiệm chỉ chỉ, “Hoa hồng đỏ đều là hoa bản địa, 25 đồng một đóa.”

“Mấy loại hoa này đều là hoa nhập về từ cùng một nơi sao?” Tôi tùy tiện chỉ lung tung vào vài loại hoa.

“Loại màu trắng là hoa được nhập về từ nước B, loại đó đều được đặt trước hết rồi. Loại màu vàng thì nhập về từ Bắc Hàng.” Chủ tiệm hơi sốt ruột, “Cậu muốn mua loại nào?”

Tôi lắc đầu, kéo Tí Còi quay người rời đi.

“Anh Kỳ, rốt cuộc là sao vậy? Anh nhìn thấy tất cả đều là màu đỏ ư?” Tí Còi thấp giọng hỏi.

Tôi vừa định trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.