Bụi đất bay tung tóe rồi dần dần lắng xuống, những cái xác cháy đen nhẻm nằm ngổn ngang xung quanh tháp tải điện.
Tôi nhìn thấy chiếc xe máy kéo bị cái tháp đè bẹp đến biến dạng, ông lão và người phụ nữ trung niên té ngã ngay trên xe, một người thì bị vỡ đầu chảy máu, người kia thì khoang ngực bị lõm xuống. Bà lão đứng tuổi bị thanh kim loại gãy của tháp tải điện đâm phải, đôi chân quằn quại quơ quào trên đất, không ngừng rên lên. Cô bé gái thì bị cái tháp ấy đè lên, hai mắt trợn trắng, không động đậy. Ngoại trừ họ ra, người đàn ông trung niên, chàng trai cùng cô gái trẻ kia hoặc là ngồi hoặc là quỳ trên mặt đất, hồn phách vẫn chưa kịp về, thở hồng hộc. Lúc đó tôi vẫn chưa thấy cậu thanh niên kia đâu, lục lọi một hồi mới tìm thấy một cái thi thể bị dây điện xiết chặt, nằm sấp trên đất nên không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn vào áo quần tôi biết chắc chính là cậu ta rồi.
“Ha!” Cậu trai trẻ bật cười một tiếng, sắc mặt cực kì khó coi, vẻ mặt quái dị, kiểu như không nén được nên phải phì cười. Cậu ta sờ soạng thân thể mình, mừng rỡ đến phát điên vì vừa thoát chết trong gang tấc.
Còn cô gái trẻ thì vừa quay lưng lại, hình như đã bị mấy cái xác chết làm cho phát tởm nên không ngừng nôn thốc nôn tháo.
“Cứu… cứu tôi với…” Bà lão kêu lên, giơ mấy ngón tay.
Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, chậm rãi ngồi dậy rồi lảo đảo đi đến chỗ của bà ta.
Bà lão giục: “Nhanh lên, cậu nhanh lên…”
Người đàn ông đi đến trước mặt bà ta, khó xử nhìn tình huống của bà.
“Cậu nhanh lên đi!” Bà lão lại kêu lên một tiếng, máu tươi từ miệng vết thương càng trào ra nhiều hơn, khiến cho bà ta càng thêm hoảng, lấy hết sức gào lên: “Nhanh… nhanh lên…”
“Haiz…” Người đàn ông thở hắt ra một hơi, đưa tay giữ lấy cánh tay bà ta, lôi mạnh một phát.
Phập!
Thanh kim loại từ đằng sau lưng bà ta lại đâm ra vết thương to hơn, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Phập!
Lại vết to hơn nữa.
Thanh kim loại ấy đầu nhỏ đuôi to, cho nên vết thương trên ngực của bà lão càng mở rộng, máu tươi trào ra như suối.
Bà ấy trợn ngược hai mắt.
“Hừ hừ…” Trên miệng bà ấy đã sùi ra bong bóng máu, không thể tin được mà nhìn chằm chằm ông ta.
Tia nắng sau cùng của chiều tà cũng đã tắt lịm ở cuối chân trời xa xăm.
Tôi nhìn thấy những tia sáng màu đỏ tươi trên khuôn mặt người đàn ông trung niên ấy dần tan biến, bộ dạng ông ta cũng theo đó mà thay đổi.
Đó là người mà tôi đã từng gặp qua, chính là người đàn ông trung niên ở cái đêm Bí thư Đường chết đã đến gõ cửa nhà họ Đinh.
Đầu của bà lão nghiêng sang một bên, không còn giãy nữa.
Người đàn ông trung niên buông tay, chầm chậm quay người.
Tóc gáy tôi chợt dựng đứng, điều tôi bất chợt nghĩ đến không phải là quái vật trong phó bản gì hết, mà là tình cảnh lúc chiếc xe máy kéo xuất phát rời khỏi thôn.
Lúc đó trên xe là 7 hay 8 người nhỉ?
Hình dáng họ khi ấy trông như thế nào?
Còn người đàn ông trung niên lúc nãy tôi nhìn thấy hình dáng thế nào?
Đột nhiên tôi nhận ra mình đã không thể nhớ nổi!
Cái trò chơi này… có thể thay đổi kí ức của con người sao?
Không, không thể nào đâu!
Mấy người chơi trước đó đâu có ai gặp phải chuyện này!
Lẽ nào nó… tiến hóa rồi?
Hấp thụ được nhiều năng lượng hơn nên nó đã tiến hóa rồi?
Lúc tôi đang suy nghĩ thì ánh mắt người đàn ông trung niên quét qua chúng tôi – tôi và đôi nam nữ trẻ tuổi kia.
Người con trai trẻ tuổi kia là người phản ứng đầu tiên, tiếng cười bất giác im bặt, hét lên sợ hãi một tiếng rồi quay người toan bỏ chạy. Cậu ta không ngốc nghếch đến mức chạy về hướng trạm phát điện, mà là chạy vào cánh đồng ngay bên cạnh, cuống cuồng xông thẳng vào bên trong đám hoa màu.
Cô gái trẻ còn lại đã ngưng nôn mửa, nhưng thân thể mềm oặt, dáng vẻ không thể động đậy được nữa.
“Á…á…” Bên trong đám hoa màu vang lên tiếng gào thảm thiết.
Một chiếc đầu người bị ném ra, bay đi rất xa, đập ngay vào bên trên tháp tải điện, sau khi nẩy lên mấy cái lại lăn lông lốc thêm mấy vòng trên mặt đất, dừng lại ngay trước mặt của cô gái trẻ.
“Á… á… á….” Đến lượt cô ta hét lên, ngay lập tức dường như có sức mạnh gì khiến cô ta bật dậy như lò xo, hoảng loạn đến quên cả phương hướng, chạy thẳng lên trạm phát điện.
Tôi nhìn thấy trong đám hoa màu có một người thong thả bước ra, trông dáng vẻ khá giống với người đàn ông trung niên, nhưng đôi mắt xanh lè, toàn thân mọc đầy lông, trên hai tay ướt sũng máu tươi.
Người đàn ông trung niên và gã ta cùng nhìn trừng trừng về phía tôi, tạo thành thế gọng kiềm rồi từng bước tiến lại gần.
Tôi thầm than thở.
Ý định của hai gã này đã quá rõ ràng. Hoặc nói đúng hơn là ý đồ của cái phó bản trong trò chơi này đã quá rõ ràng rồi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, đuổi theo phía sau cô gái trẻ cùng chạy lên trạm phát điện.
Tốc độ truy đuổi của hai gã đàn ông không hề nhanh, thậm chí không bằng cả người bình thường. Con cương thi kia cũng không lộ ra cái sức mạnh to lớn mà tối hôm trước tôi nhìn thấy.
Không lâu sau đó tôi đã đuổi kịp cô gái kia, nhìn thấy cô ta đang thở dốc, sắp chạy hết nổi, trong lòng vừa nghĩ, bèn nắm tay cô ta lôi theo.
“Cảm… cảm ơn…” Cô ta bật khóc, cũng chẳng biết cô ta rơi nước mắt là do cảm động nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn.
Tôi không trả lời.
Kéo cô ta chạy theo không phải vì tôi tốt bụng.
Đối với các nhân vật trong trò chơi thì người chơi đều sẽ có chút cảm xúc, nhưng tất cả đều không thể quan trọng bằng việc qua màn. Nếu nửa đường chết một nhân vật NPC nào đó, thì sau trò chơi, người chơi có thể sẽ cảm khái một hai câu, thậm chí đi mua phiên bản mô phỏng nhân vật đó, hoặc viết truyện đồng nhân về nhân vật ấy và trong hai tuần chơi tiếp cũng không đề cập đến kết cục. Nhưng khi đứng trước việc qua màn thì sự sống chết của của những nhân vật NPC này vĩnh viễn không phải là ưu tiên số một, thậm chí dù là nhân vật được yêu thích hàng đầu đi nữa cũng dẹp.
Tôi bất chợt đã hiểu được tâm lý muốn báo thù loài người của “trò chơi” này rồi.
Nhưng nói cho cùng thì tôi cũng là con người, một con người bình thường, không thể tán đồng chuyện người giết người, cũng không thể tán đồng một loại “trò chơi” giết người.
Bước chân truy đuổi của hai gã kia vẫn rất chậm.
Tôi kéo cô gái trẻ chạy vào trong trạm phát điện rồi thì họ chỉ mới vừa đi tới chân gò đất.
Cửa trạm phát đang mở rộng, bên trong tối đen như mực. Nhưng hai người chúng tôi vừa bước qua cánh cửa thì tất cả đèn đều sáng lên, khiến người ta trong một chốc không thể thích ứng kịp. Hai mắt tôi bị ánh sáng làm hoa cả lên, không nhìn rõ được gì.
Tôi nghe thấy âm thanh vô cùng chói tai của dòng điện.
Cánh tay đang nắm trong tay cũng thình lình biến mất.
Bỗng chốc tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Cô gái duy nhất may mắn sống sót trong tám người thật sự là một nhân vật NPC quan trọng sao? Cô ta sẽ làm gì?
Mắt tôi dần quen với ánh sáng. Tôi đã nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt.
Trạm phát điện giờ đây không chút bụi bẩn, sạch sẽ như mới xây, không còn một tí vết tích nào của sự hoang phế trước đó.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và vội vã vang lên sau lưng mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại thì trông thấy hai người đàn ông và một người phụ nữ thở hồng hộc chạy đến. Họ mặc quần áo mùa đông, bên ngoài là trời đông giá rét cùng với khung cảnh ở trong thôn lúc trước khác nhau hoàn toàn. Trong ba người ấy, hai người kia là anh em song sinh, khuôn mặt giống y đúc với khuôn mặt của người đàn ông trước đó. Bọn họ dìu theo người phụ nữ xông vào trạm phát điện, đồng thời cũng xuyên qua thân thể của tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện thân thể mình đã không thấy đâu nữa.
Loại trạng thái này chẳng khác gì lúc tôi nằm mơ cả.
Tôi nhất thời cảm thấy nghi ngờ.
“Tìm thấy rồi! Là ở đây! Họ chạy vào đó rồi!” Bên ngoài truyền tới giọng nói đầy tức giận.
Ba người trẻ tuổi chạy vào, tôi có thể nhận ra dáng vẻ của hai người trong số đó là dáng vẻ của Bí thư Đường và Triệu Nhị, người còn lại thì nhìn hao hao giống cha của Tiểu Đinh trên tấm ảnh cưới.
“Để em ngăn họ lại, anh đưa Xảo Anh chạy đi!” Một trong hai người song sinh nói.
Người phụ nữ mắt ngấn lệ, kiên quyết nói: “Bọn họ chỉ là ba người trẻ tuổi, ba chúng ta cùng…”
“Phải nhanh chóng chạy đi, người trong thôn mà nghe thấy tiếng ồn thì sẽ tới ngay!”
Hai anh em sinh đôi, người đẩy người kéo, còn người phụ nữ thì sống chết mà lắc đầu.
Nhóm của Bí thư Đường đã xông vào đến nơi, đùng đùng giận dữ chỉ tay vào ba người ấy chửi: “Ba người có lương tâm hay không? Bà con trong thôn mấy năm qua đã giúp đỡ hai anh em các anh biết bao nhiêu, vậy mà các anh lại muốn trốn ra ngoài?”
“Tiểu Đường, sau khi rời khỏi thôn, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói gì cả, chúng tôi chỉ đơn giản là muốn rời đi thôi.” Một trong hai người song sinh lên tiếng.
“Phì! Tin các anh thì tôi là thằng đần! Nếu các anh thức thời thì bây giờ quay về thôn với chúng tôi!” Bí thư Đường hung hăng nói.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, chợt một người hét lên, nhào về phía Bí thư Đường, ghì chặt lấy cậu ta và Triệu Nhị. Người còn lại thì bế người phụ nữ chạy ra ngoài. Ba Đinh định ngăn cản nhưng lại bị tóm chặt lấy chân, suýt chút nữa là ngã gãy răng.
Ba cậu trai trẻ và một người đàn ông trung niên đánh thành một túm. Bí thư Đường đấm một đấm khiến ông ta lùi lại phía sau mấy bước, đụng vào máy phát điện ở sau lưng. Cũng chẳng biết đã chạm phải thứ gì mà máy phát điện phát ra một tiếng kêu, người đàn ông đang dính trên đó toàn thân co rút lại, khói đen bốc ra.
Người phụ nữ đứt ruột đứt gan gào lên thảm thiết: “Ông hai…!”
Ba cậu trai trẻ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, đứng sững ở một chỗ.