Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 499: Mã số 053 - Oan hồn không tan (1)



Mã số sự kiện: 053

Tên sự kiện: Oan hồn không tan

Người ủy thác: Hề Vinh

Giới tính: Nam

Tuổi: 29

Nghề nghiệp: Nhà văn

Quan hệ gia đình: Cha mẹ, vợ

Địa chỉ liên hệ: Số xxx, đình Hán Long Hào, thành phố Dân Khánh

Điện thoại liên lạc: 189XXXXXXXX

Nội dung sự kiện:

Ngày 18 tháng 12 năm 2008, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 05320081218.wav.

“Chào anh Hề.”

“Vâng, chào các anh.”

“Có thể kể cho chúng tôi nghe về những gì mà anh đã gặp phải không?”

“Chuyện bắt đầu vào lúc… Nói đúng hơn là lúc tôi phát hiện chuyện này, vào khoảng tháng 8, ngày 3 tháng 8. Hôm đó, tôi đi ăn liên hoan với bạn bè xong thì về nhà, uống hơi nhiều nên tư duy có chậm chạp một chút. Lúc ấy vợ tôi đang ngủ, nhưng tôi không biết. Khi tôi mới bước vào nhà thì không biết. Tôi đi vào nhà bếp để lấy nước uống, không có bật đèn, rồi bỗng nghe được trong phòng khách có tiếng động, là tiếng bước chân, giống như có người bám theo sau tôi từ cửa nhà vậy, sau đó bước đến. Tôi đứng ở cửa ra vào phòng bếp nhìn thấy đôi giày của vợ tôi, nhưng lúc đó đầu óc không được tỉnh táo lắm, tôi tưởng rằng vợ tôi tối đó có chuyện phải đi ra ngoài, về nhà trễ hơn tôi một bước. Tôi còn quay đầu gọi cô ấy, hỏi cô ấy đi đâu nhưng không ai trả lời cả. Tôi đến phòng khách để xem thử thì lại thấy không có người nào hết. Đi lên phòng ngủ ở trên lầu thì tôi lại phát hiện vợ tôi đang ngủ… Tôi có lẽ là phải cảm giác được có gì đó không đúng mới phải, nhưng lúc đó đầu óc tôi không sử dụng được, tôi chỉ cảm thấy cô ấy hành động rất nhanh, vừa về đến nhà liền nằm lên giường đi ngủ rồi… Sau đó thì tôi đi rửa mặt… bởi vì vợ tôi rất ghét mùi rượu, nên tôi cũng đi tắm rửa luôn. Cửa phòng tắm sử dụng loại kính mờ, tôi nhìn thấy bên ngoài có bóng người. Tôi vẫn còn rất trì độn, tưởng rằng đó là vợ tôi, tôi còn nói chuyện với cô ấy. Bên ngoài không ai lên tiếng trả lời. Sau khi tôi tắm rửa xong đi ra, cũng không thấy có người. Vợ tôi còn đang ngủ trên giường. Đêm hôm đó, tôi mơ màng tỉnh giấc và nhìn thấy có một người đang đứng bên giường. Hiệu quả che ánh sáng của chiếc rèm cửa sổ rất tốt, chỉ có những tia sáng lờ mờ chiếu vào từ bên ngoài, hắt lên người của người kia. Tôi còn tưởng rằng đó là vợ tôi, nhưng vợ tôi khi đó đang nằm ngủ ở bên cạnh mà.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: Sống Chết Chỉ Trong Một Ý Niệm

“Khiến cho anh hiểu lầm như vậy là bởi vì anh cảm thấy trong nhà ngoại trừ anh ra thì chỉ còn có vợ anh, hay là bởi vì vẻ ngoài của người kia…”

“Là thân hình. Thân hình của người đó khá giống với vợ tôi, đều cao khoảng một mét sáu, dáng người cân đối, không quá béo, cũng không quá gầy. Với lại, hai người đều để tóc dài ngang lưng. Tôi không thấy được mặt của cô ta, tôi cứ cho rằng đó là vợ tôi. Hơn nữa đầu óc tôi lúc đó có chút mơ màng.”

“Ừ. Đó là lần đầu tiên anh phát hiện ra sự hiện diện của con ma đó đúng không?”

“Đúng vậy, đó là lần đầu tiên. Về sau tôi lại nhìn thấy mấy lần nữa. Lúc đầu thường là vào buổi tối. Tôi là một nhà văn, buổi tối hay có linh cảm hơn, có những lúc viết đến đêm muộn cơ. Lúc tôi đang ngồi làm việc trong phòng sách thì bỗng phát hiện cửa mở ra, bên ngoài không có người. Vợ tôi đang xem tivi trong phòng khách nên không phải là cô ấy. Tôi tìm người đến xem thử, cái cửa không có vấn đề gì. Trong phòng ngủ cũng đã nhìn thấy mấy lần. Khi về phòng đi ngủ, vào lúc trước khi bật đèn lên, tôi nhìn thấy một bóng người nhưng sau khi bật đèn thì lại phát hiện trên giường hay trên ghế đều không có người nào cả. Còn có một lần là ở phòng khách, ở cái ban công ngoài phòng khách, tôi nhìn thấy có người đi ngang qua. Rèm cửa sổ trong phòng khách không dày lắm, có thể nhìn được những cái bóng ở phía ngoài… Bóng người kia hắt lên trên rèm cửa sổ, ngoài ra bóng của người đó cũng hắt lên trên sàn nhà trong phòng khách. Nhưng người đó bước đi rất nhanh, tôi kéo màn cửa sổ ra thì bên ngoài đã không có người rồi. Tôi nghi ngờ rằng trong nhà có trộm, mời người bên bất động sản tới nhà kiểm tra, kiểm tra hết một lượt. Mỗi gian phòng, mỗi ngăn tủ đều được kiểm tra hết, vẫn không phát hiện có người. Với lại ngoại trừ tôi ra, vợ tôi lại không hề nhìn thấy con ma đó.”

“Ừ.”

“Vợ tôi cho là tôi mắc phải chứng bệnh gì đó về thần kinh, đưa tôi đi khám bác sĩ tâm lý. Tôi đã làm tiến hành tâm lý trị liệu, ngoài ra cũng có uống thuốc nữa, nhưng không có tác dụng gì cả. Vào buổi tối một hôm nào đó, tôi giật mình tỉnh giấc, có lẽ phải nói là bị ồn mà tỉnh. Trong phòng sách phát ra tiếng động gì đó rất lớn. Vợ tôi cũng nghe thấy. Chúng tôi tưởng là có trộm đột nhập vào nhà, vội báo cảnh sát, còn gọi cả bảo vệ đến. Kết quả là khi chúng tôi đến phòng sách để xem thử thì phát hiện máy vi tính của tôi và một vài món đồ khác trong tủ sách đều bị phá hư.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: C62 Chương 61

“Anh nói bị phá hư là chỉ…”

“Bị đập vỡ hết. Màn hình máy vi tính bị rơi vỡ dưới đất, cửa của cái tủ sách bị mở tung ra, đồ vật bên trong rơi cũng xuống đất. Cửa sổ phòng sách có khoá lại, dụng cụ chống trộm được thiết kế trong nhà cũng không cảnh báo, sau khi xem qua camera giám sát, lúc đó cũng không có ai đột nhập vào nhà cả. Cảnh sát cho rằng chuyện này là do vợ chồng chúng tôi gây ra, vợ chồng cãi nhau gì đó. Nhưng thật sự không phải như vậy. Tôi kiên quyết yêu cầu cảnh sát khám nghiệm hiện trường, thu thập dấu vân tay, nhưng sau đó cảnh sát có nói với tôi rằng, những dấu vân tay thu thập được tại hiện trường là của tôi và vợ tôi, còn có của bảo mẫu nữa. Bởi vì lúc trước tôi nghi ngờ mình bị suy nhược thần kinh, sinh ra ảo giác, nên tôi đã cho nghỉ người bảo mẫu ấy. Bà ấy cũng đã tìm được chỗ làm mới, không hề oán giận gì tôi cả, càng không thể nào đêm hôm khuya khoắt mà đột nhập vào nhà tôi. Vợ tôi vì chuyện này nên cũng cảm thấy rất sợ hãi.”

“Đây là lần đầu tiên con ma đó làm ra những hành động công kích như thế này sao?”

“Đúng vậy. Sau đó tôi cùng vợ tôi đi chùa thắp hương, còn cầu lá bùa hộ thân từng được khai quang, cũng có mời hòa thượng tới nhà niệm kinh, nhưng đều không có tác dụng. Con ma kia càng ngày càng lợi hại. Ban ngày tôi cũng có thể thấy nó. Lúc ban ngày, tôi nhìn thấy nó đi qua đi lại trong nhà. Tôi vẫn không thấy được mặt của nó, nhưng tôi thật sự nhìn thấy bóng của con ma đó bước ngang qua cửa phòng, còn có thể nghe được tiếng bước chân. Tôi có chút chịu không nổi nữa rồi. Tôi đuổi theo nhưng khi đuổi tới thì đã không thấy nó đâu nữa. Tôi cùng vợ tôi dọn đến nhà cha mẹ tôi ở. Chúng tôi cho rằng là căn nhà đó có vấn đề. Nhưng sau khi dọn đến nhà cha mẹ tôi, tôi vẫn có thể nhìn thấy nó. Có lần tôi nhìn thấy nó ngay tại nhà bếp. Mẹ tôi đang nấu cơm làm đồ ăn nhưng trong nhà bếp lại có thêm một người, đứng ngay cạnh mẹ tôi. Bữa cơm hôm đó tôi không dám ăn, kéo cả nhà đi ra ăn ngoài. Ban ngày tôi cũng không dám ở lại trong nhà, ở những nơi đông người ồn ào thì sẽ tốt hơn nhiều. Tôi cũng không có từ bỏ, trước khi tìm đến các anh, tôi đã tìm rất nhiều người, nhưng họ đều không có cách nào cả. Vả lại bây giờ, tôi đi ở những nơi đông người cũng không có tác dụng nữa. Tôi ngồi trong quán cà phê cũng có thể nhìn thấy nó… Con ma ấy ngồi ở bàn bên cạnh, tôi có thể nhìn thấy chân của nó, nhưng quay đầu lại thì không nhìn thấy nữa. Có đôi khi nó còn trực tiếp ngồi xuống ở đối diện tôi, tôi ngẩng đầu lên thì lại không thấy ai hết. Nếu như tôi không ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy người của nó, còn có thể thấy tay của nó… Lái xe cũng vậy, nó xuất hiện trong xe dọa cho tôi xém tí nữa xảy ra tai nạn giao thông. Tôi đổi thành ngồi xe buýt, tàu điện ngầm, nhưng vẫn… vẫn nhìn thấy nó… ngay trong đám người, ngay tại… Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của nó… Nó đang nhìn chằm chằm về phía tôi… Nó nhìn chằm chằm vào tôi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh Hề, anh không có ấn tượng gì với người này sao? Người thân và bạn bè của anh có ai mới qua đời không?”

“Không có, không có ấn tượng gì cả. Tôi cũng không biết người này. Ngoại trừ vợ tôi… Nhưng không thể nào là cô ấy. Cô ấy còn sống rất tốt mà, không có bệnh tật gì cả. Trước đó tôi cũng không hề tham gia lễ truy điệu nào, không đi qua nghĩa trang cũng chưa từng chứng kiến vụ giết người nào hay đi vào căn nhà có ma nào cả. Thật đó, trước đấy tôi tìm người giải quyết chuyện này, họ tìm đủ mọi cách, còn đưa ra một đống lí luận, nhưng đều vô dụng cả. Con ma kia cứ bám lấy tôi, không thể diệt trừ được.”

“Tuy nói như thế nhưng nếu hồn ma đó cứ bám theo anh thì chắc chắn là có nguyên do gì đấy.”

“Tôi cũng không biết đã làm gì chọc phải nó nữa. Trước đó có người giới thiệu tôi đến chỗ các anh, nói rằng các anh có thể giải quyết chuyện này. Các anh có cách gì không?”

“Chúng tôi cần phải tiến hành điều tra. Nếu như anh không nhớ rằng mình đã gặp phải hiện tượng quái dị nào trước đó, vậy anh có kẻ thù nào không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.