Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 501: Mã số 053 - Oan hồn không tan (3)



“Tôi… Tôi thật sự không hiểu các anh đang nói gì cả. Nếu các anh không có cách để giải quyết chuyện này nên muốn đùn đẩy trách nhiệm thì tùy ý các anh muốn nói gì thì nói. Tôi đi tìm nơi khác, tìm người khác giải quyết con ma này!”

“Ý của anh là muốn hủy bỏ ủy thác đúng không?”

“Đúng, hủy đi! Tôi không thuê các anh nữa!”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Ngày 21 tháng 12 năm 2008, dừng việc điều tra.

Ngày 23 tháng 12 năm 2008, nhận cuộc gọi của Hề Vinh. File ghi âm cuộc gọi 200812230255.mp3.

“Xin chào anh Hề…”

“Nó ở đây… Nó đang ở đây…”

“Hả? Là con ma nữ đó à?”

“Đúng! Nó đang ở đây! Ở trong nhà tôi! Vừa nãy còn suýt chút nữa là đã giết tôi! Nó thiếu chút nữa là đã giết chết tôi rồi!”

“Ồ! Anh Hề, ủy thác của chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Bây giờ tôi đang ở cục cảnh sát.”

“À, anh còn có chuyện gì nữa không?”

“Tiếp tục… Tiếp tục ủy thác! Các anh tiếp tục điều tra đi!”

“Vậy được. Anh có thể đến phòng nghiên cứu làm một vài thủ tục không?”

“Tôi không dám… Các anh đến đón tôi… Các anh đến đón tôi đi. Tôi chết mất, suýt chút nữa là tôi mất mạng rồi…”

Ngày 23 tháng 12 năm 2008, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 05320081223.wav.

“Anh Hề, anh kể lại chuyện mình đã gặp phải trong hai ngày qua đi.”

“…”

“Anh Hề này, mong anh vui lòng hợp tác với chúng tôi, bằng không chúng tôi cũng khó lòng mà giải quyết được chuyện này.”

“Nó có phải… vẫn còn? Có phải… vẫn còn… ở bên cạnh tôi không?”

“Đúng, nó đang ở sau lưng anh đấy.”

“Á… phù… phù…”

“Anh Hề, anh đã bình tĩnh lại chưa?”

“Tôi… Tôi đã mời người… Hôm ấy sau khi ngắt máy với các anh tôi đã đi mời người… Ông ta… Ông ta cũng nhìn thấy… Ông ta còn tấn công nó nữa! Chính là dùng mấy thứ như kiếm gỗ đào với bùa chú các loại ấy. Là một đại sư được mời tới từ chỗ khác, vô cùng giỏi. Ý tôi nói là chính mắt tôi đã nhìn thấy. Đó không phải chiêu trò lừa đảo gì đâu, tôi đã nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào ấy đâm trúng nó, đâm vào tận trong tim, xuyên từ đằng sau lên đằng trước. Còn có rất nhiều máu, dưới sàn nhà toàn là máu, trên kính cửa sổ ban công cũng vướng máu. Sau đó, đại sư lại dùng bùa thiêu nó. Tôi không chỉ nhìn thấy nó, mà còn nghe thấy tiếng gào thảm thiết của nó nữa, rất… rất rợn người…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 73: 73: Ai Mới Là Chỗ Dựa Của Giản Tinh

“Anh nhớ ra con ma đó là ai chưa?”

“Không biết, tôi hoàn toàn không quen biết nó. Tôi xin khẳng định là mình chưa hề gặp qua nó!”

“Ừ. Vậy sau đó thế nào? Sao anh lại bị vào cục cảnh sát?”

“Là vì tối hôm đó… Chính vào cái đêm mà đại sư ấy tiêu diệt nó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa… Lúc ấy, tôi chỉ vừa thiếp đi, vẫn chưa ngủ say thì nghe thấy tiếng mở cửa… Không phải… không phải cửa chính, mà là cửa ở ban công bị mở ra. Có cả tiếng gió thổi… Người đó, người đó đi vào… bật tivi lên… Tôi đã nghe thấy tiếng động nhưng còn hơi mơ mơ màng màng, vốn dĩ tôi phải tỉnh giấc rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng tivi, tôi lại cứ ngỡ là vợ mình, sau đó mới nhận ra là không phải. Tôi… Tôi thức dậy nhưng không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám đi xem thử, đưa tay tìm kiếm di động, định gọi điện cho đại sư kia… Nào ngờ tôi lại mò trúng… mò trúng một bàn tay… Điện thoại của tôi để trên ngăn tủ ở đầu giường, nhưng cánh tay mà tôi mò phải là từ một bên khác của chiếc tủ ở đầu giường ấy thò ra… Tôi… Tôi đã nhìn thấy rồi…”

“Là con ma nữ đó ư?”

“Đúng… nó đứng ở chỗ đó… đang nhìn tôi… Tôi bị dọa đến ngất đi, thật sự đã bị dọa sợ đến ngất đi! Không phải vì nó gớm ghiếc, ý tôi là bộ dạng của nó không gớm ghiếc, nhưng mà… nhưng mà tôi rất sợ… Tôi bỗng chốc cảm thấy quá đáng sợ, thế là trực tiếp ngất đi luôn. Sáng hôm sau thức dậy tôi mới phát hiện… điện thoại mình đã bị tắt nguồn… Điện thoại của tôi đã bị tắt nguồn mất, trong nhà tối om, rèm cửa cũng bị kéo kín lại, phòng khách vẫn còn vang vọng tiếng tivi… Tôi lại gọi điện cho đại sư kia một lần nữa. Trên màn hình có khá nhiều cuộc gọi nhỡ của vợ tôi, cô ấy nói… Cô ấy nói cô ấy cũng đã nhìn thấy rồi… Hôm đó cô ấy đang ở nhà mẹ ruột, suốt mấy ngày hôm đó đều ở lại nhà mẹ ruột, khi đại sư đến thì cô ấy cũng không ở nhà. Cô ấy vốn dĩ không nhìn thấy nó…”

“Vợ anh nhìn thấy gì?”

“Thì nhìn thấy con ma nữ đó đó! Cô ấy nhìn thấy cái bóng lưng, con ma nữ đứng trước cửa sổ, mở cửa nhảy xuống… Vợ tôi lao qua đóng cửa sổ, còn khóa lại nữa, nhưng… nhưng kính cửa sổ… Trên kính cửa sổ lại phản chiếu bóng của nó… Con ma nữ ấy đang đứng sau lưng của vợ tôi, còn bước gần lại… Vợ tôi choáng váng, đầu đập vào bệ cửa sổ ngất đi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vợ anh có biết ma nữ đó là ai không?”

“Không biết, cô ấy… Cô ấy không nhìn rõ, sợ quá mà…”

“Ừ, thế sau đó thì sao?”

“Cả cha mẹ tôi … Họ cũng gọi điện cho tôi, bảo là trúng tà rồi. Hai vợ chồng tôi chưa hề đem chuyện ma quỷ này nói với họ, cha mẹ hai bên đều giấu hết, ngay cả chỗ bạn bè thân thuộc cũng chẳng hề hé răng gì. Nhưng mà… cha mẹ tôi cũng đã thấy rồi… ở dưới gầm giường… Là loại giường kiểu cũ, sạp giường rất cao, gầm giường đủ khoảng trống cho một người trưởng thành chui vào. Chính ở dưới ấy, có người cào dưới sạp giường. Cha mẹ tôi ngủ lên trên sạp giường, không dùng nệm lót nên nghe thấy rất rõ. Âm thanh rất vang, có cả tiếng gõ đập nữa, không phải chuột đâu, chắc chắn là người! Hơn nữa người đó… con ma nữ đó còn thò tay qua kẽ hở sạp giường chọc vào người họ nữa. Rồi còn thò tay ra bên cạnh, nắm lấy thành giường… Mẹ tôi ngay lập tức sợ đến mức bệnh tim tái phát, phải nhập viện rồi!”

“Họ không nhìn thấy khuôn mặt của ma nữ đó sao?”

“Nhìn thấy rồi… Cha tôi nói, nó đã thò đầu ra, tay nắm lấy mép giường nhìn họ… Cha mẹ tôi đều nhìn thấy rồi, nhưng không hề quen mặt, thật sự chẳng hề quen biết gì cả…”

“Lý do anh đến đồn cảnh sát là vì chuyện này?”

“Không phải, là đại sư đó… Sau khi đại sư đó đến… tôi đi mở cửa… Tôi mạnh dạn đi mở cửa… Trong phòng khách lúc đó không có ai, tivi vẫn đang mở… Tôi cứ thế xông thẳng ra mở cửa. Lúc đại sư đi vào, tôi đi theo phía sau thì bấy giờ mới nhìn thấy… trên ghế sofa… trên sofa có rất nhiều máu… giống như…”

“Giống như con ma nữ đó ngồi trên ấy và máu trên miệng vết thương lúc trước chảy ra?”

“Đúng, chính là thế… một bãi máu… từ lưng tựa cho đến chỗ ngồi… còn có thể nhìn ra dấu ấn của người nào đó đang ngồi…”

“Sau đó thì sao?”

“Đại sư ở lại làm pháp suốt một ngày trời, còn yêu cầu tôi đi tắm rửa, tịnh thân rồi niệm kinh. Ông ta làm lễ gọi hồn… nhưng không thấy con ma nữ đó xuất hiện, cả buổi sáng đều không thấy xuất hiện. Nên ông ta đã ở lại… ông ta…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 51: Chương 51

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ông ta chết… chết rồi!”

“Tại sao chết?”

“Tại nạn… Phía cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng không phải đâu!”

“Xin hãy kể lại quá trình đó.”

“Vào… Vào tối hôm ấy, ông ấy vẫn còn ngồi thiền trong phòng khách. Đại sư bảo tôi đừng sợ, cứ an tâm đi ngủ, để ông canh chừng ngoài đó. Tôi thật sự rất sợ, vì trước đó rõ ràng ông ta đã tiêu diệt nó rồi mà, nhưng vẫn không có tác dụng… Cho nên tôi cũng ở lại phòng khách, cùng ngồi với ông ấy… Đến 12 giờ đêm, đồng hồ trong nhà đổ chuông… Nhà tôi dùng đồng hồ treo tường loại hiện đại, có con lắc và đổ chuông nữa, nhưng đều đã đặt giờ đàng hoàng cả rồi, tựa như chuông báo thức vậy, 7 giờ sáng, 11 giờ trưa, 5 giờ chiều và cả 9 giờ tối sẽ đổ chuông. Nhưng mà… nhưng mà…”

“Lúc 12 giờ đêm thì cái đồng hồ ấy đã kêu lên sao?”

“Đúng vậy… nó kêu lên… âm thanh… Âm thanh cực kì lớn, lớn hơn nhiều so với thường ngày, cả tiếng con lắc cũng vậy, tiếng đung đưa của nó cũng rất lớn… Hơn nữa biên độ của con lắc đó… biên độ dao động của nó cũng rất lớn, cái loại lắc đến cực hạn trong phạm vi đồng hồ ấy. Khi mười hai tiếng chuông kết thúc thì con lắc ấy liền rơi xuống, rơi thẳng xuống tivi… cái tivi bị đập hỏng, hình như còn chập mạch nên lập tức bốc cháy. Đại sư hét lên câu gì đó, vung cây kiếm đào chỉ về phía chiếc tivi. Trước đó tôi đã định đi lấy bình cứu hỏa, nhưng trong vô thức… trong vô thức tôi nhìn theo hướng mũi kiếm đang chỉ đến…”

“Anh nhìn thấy gì?”

“Tivi… Trên màn hình ti vi có… có… bóng của con ma nữ đó… Tôi… Tôi quay đầu… Tôi thật sự là không suy nghĩ gì nhiều hết, chính là trong vô thức, là hành vi trong vô thức, tôi liền quay đầu nhìn… Tôi quên mất, tôi thật sự không chú ý có cái tủ, lúc đó tôi muốn đi lấy bình cứu hỏa, sau khi chạy được vài bước, vừa quay đầu thì va ngay vào cái tủ, té nhào xuống đất. Cái tủ ấy nhắm thẳng vào đầu tôi đổ xuống…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.