Ống kính di chuyển về phía trước, ba người Thanh Diệp có lẽ là đang tiến về trước, có thể nghe thấy được những tiếng bước chân của họ bên ngoài màn hình. Ngoại trừ tiếng bước chân của ba người ra thì không còn một tiếng động nào khác nữa.
Những căn nhà trong thôn đều đóng chặt cửa ra vào cùng cửa sổ, rèm cửa cũng kéo kín lại hết.
Trước cửa không có treo chuông gió, cũng không nghe thấy có tiếng gió và tiếng chuông gió.
Sau khi di chuyển một lúc lâu, ống kính dừng lại trước cửa một căn nhà và hướng thẳng về phía cửa nhà.
Lúc này có một cánh tay xuất hiện trên màn hình.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cánh cửa trong loại hoàn cảnh này phát ra tiếng vọng lại.
Không ai đáp lại.
Cánh tay đó thử đẩy cửa ra, cửa không khoá, mảnh sân và trong nhà đều tối om.
Cửa bên trong thì bị khoá lại, ống kính quay về phía cửa sổ, nhưng ngay cả cửa sổ cũng bị khoá.
“Đi tìm những chỗ khác xem.” Diệp Thanh nói.
Đoạn video đã được tiến hành cắt ghép chỉnh sửa, những nơi như uỷ ban thôn, công xưởng cũng giống như trong thôn, vô cùng yên tĩnh, không có người, cũng chẳng có âm thanh.
“Những người ở đây sau khi chết thì được chôn cất ở đâu vậy?” Lưu Miểu hỏi một câu.
“Trên bản đồ không có đánh dấu nghĩa trang công cộng.” Ngô Linh trả lời.
Ba người Thanh Diệp không mục đích mà tìm kiếm loanh quanh gần thôn, bước ngang qua những cánh đồng.
Lưu Miểu đột nhiên kêu lên một tiếng: “Bên đó!”
Ống kính dịch chuyển, quay về phía ngọn núi nhỏ kia.
Ngọn núi cách thôn Từ Đường một khoảng nhất định, nhưng cũng có thể nhìn thấy được trên núi đang có ánh lửa bập bùng.
Màn hình thay đổi, sau khi rung lắc dữ dội thì trong màn hình xuất hiện một con đường núi ngoằn ngoèo.
Dưới ánh đèn pin có thể nhìn thấy được những khối đá không bằng phẳng đã tạo nên những bậc thềm để lên núi. Ở phía trên có một khu đất trống bằng phẳng, không có cỏ mọc, trên mặt đất còn lưu lại những cảnh tượng đổ nát thê lương của dấu vết lịch sử.
Không thấy ánh lửa nhưng ngay trung tâm của kiến trúc đổ nát đó có khói bốc lên.
Ống kính hướng về phía một bức tường rào, quay được một bà lão đầu tóc bạc trắng. Bà lão quỳ trên mặt đất, nhìn về phía đống tro bụi dưới đất. Ánh sáng phát ra từ đèn pin chiếu xuyên qua người bà ấy.
Bà ấy không quay đầu lại, chỉ khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía ống kính.
“Các cậu đến rồi. Con trai của Tiểu Tào đã gọi điện thoại cho các cậu rồi ư?” Giọng của bà ấy hơi khàn khàn nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.
“Bà à, bà thật sự là một người có bản lĩnh.” Trên màn hình xuất hiện một bóng lưng, Lưu Miểu ngồi xổm xuống ngay kế bên bà lão, nắm lấy cổ tay bà: “Không có chút phản ứng nào. Những người đó sao lại không hề nghĩ đến việc trả thù bà nhỉ?”
Bà lão bỗng bật cười, tiếng cười đó không hề rùng rợn mà ngược lại giống như là tiếng cười của một bà lão hiền từ.
“Ta đã bảo vệ cho nơi này, người ở vùng này là sống hay là chết thì cũng đâu có thể trách ta được. Là mảnh đất này muốn họ phải chết, chứ không phải là ta muốn họ phải chết.” Bà lão nói.
Ống kính quay về phía đống tro bụi dưới đất.
Ngô Linh hỏi: “Đây là những chiếc chuông gió ở trong thôn sao?”
“Ừ.” Bà lão lên tiếng đáp lại, sau đó nói tiếp: “Thôi được rồi, những chuyện này đã qua, bà già như ta cũng phải đi đây. Đám trẻ các cậu cũng mau quay về đi.”
“Meo….”
Tiếng mèo kêu chen ngang cuộc trò chuyện.
Một con mèo vàng cam mập mạp vòng qua đống đổ nát cùng đất đá vụn kia, chậm rề rề đi đến bên chân bà lão.
Bà lão bế con mèo vàng cam lên, khiêng nó trên vai, đứng thẳng người dậy. Bà vuốt ve cổ của con mèo, rút ra một chiếc chuông gió làm bằng gỗ từ trong bộ lông vàng mượt của con mèo kia.
“Cái này tặng cho các cậu làm quà kỉ niệm.” Bà lão chìa chiếc chuông gió ra: “Chuông gió có thể dùng để gọi hồn, nếu như có một ngày nào đó các cậu cần dùng đến, hy vọng nó sẽ có thể giúp ích được cho các cậu.”
Lưu Miểu đưa tay ra đón lấy chiếc chuông gió, sau đó nghi ngờ hỏi thêm một câu: “Bà không phải là muốn dẫn dụ ma quỷ đến chỗ tụi tôi đấy chứ? Tụi tôi không có sợ cái này đâu.”
“Ha ha ha…” Bà lão khiêng con mèo trên vai, bật cười ha hả, cả người con mèo cũng rung lên.
Bà ấy bước vòng qua ba người Thanh Diệp đi xuống núi, hành động của bà ấy rất chậm rãi, vụng về, lúc bước xuống những bậc đá, bà ấy khẽ nghiêng người, bước xuống một bước, đứng vững rồi lại bước xuống tiếp một bước.
Ba người Thanh Diệp không lên tiếng, cũng không có hành động gì.
Nhìn vào màn hình, có thể nhìn thấy được bầu trời tối đen như mực kia đang dần có sự thay đổi. Những đám mây trên trời bắt đầu hạ xuống biến thành những làn sương mỏng, chui tọt vào trong cơ thể của bà lão.
“Meo!” Con mèo vàng cam đó bỗng kêu lên một tiếng, khẽ giơ vuốt lên.
Bàn tay già nua vỗ vỗ lưng của con mèo.
Bà lão đã đi xuống núi, bóng người bà ấy trở nên nhỏ dần nhỏ dần, bóng lưng thẳng tắp cũng dần dần trở nên cong gù.
Bà ấy tiếp tục bước về phía trước, bước đi loạng choạng. Những làn sương màu đen đó cũng bám theo bà ấy, bầu trời dần dần đổi màu, một bên màu xanh đậm, một bên có màu xám nhạt đậm dần sang màu đen, trông giống như là bà lão này đã gạt hết đống mực đen trên bầu trời sang một bên vậy.
Ống kính quay lên trên, hướng về phía bầu trời, video bắt đầu được tua nhanh.
Những đám mây đen, làn sương đen đều bị bà lão kia mang đi hết, màu sắc trên bầu trời bắt đầu có sự biến đổi mới, ánh sáng ban mai xuất hiện nơi cuối chân trời. Mãi cho đến khi bầu trời sáng hẳn thì mọi thứ đã trở lại bình thường, không còn cái vẻ u ám, rùng rợn trước kia nữa.
Ngày 8 tháng 9 năm 2015, xác nhận cả nhà ông Tào An Đông đã tử vong, nguyên nhân tử vong là do ngã từ trên cao xuống, bên phía cảnh sát có phát hiện được vết tích của một cuộc xô xát trong nhà ông ấy, vụ án mạng này tạm thời chưa có manh mối gì cả.
Ngày 10 tháng 9 năm 2015, điều tra về kế hoạch đầu tư của Tào An Đông. Theo như những gì ghi trong kế hoạch đầu tư thì công ty của ông ấy sẽ tiến hành bàn bạc về việc xây công xưởng với chính quyền thôn, xây một công xưởng hoá học ở vùng này. Công ty của Tào An Đông từng nhận được thư góp ý từ cục môi trường và cũng bị phạt tiền.
Ngày 11 tháng 9 năm 2015, liên lạc với con dâu của bà Uông Đình – Mã Quyên. File ghi âm**.
“Các cậu muốn hỏi gì nữa? Mẹ chồng tôi cũng đã qua đời rồi…”
“Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút về chuyện của mẹ chồng bà và cái thôn này. Bây giờ chắc bà có thể đồng ý trả lời phỏng vấn của chúng tôi rồi chứ?”
“Thì… Chính là như vậy đấy.”
“Bà có thể nói rõ ràng hơn được không?”
“Mẹ chồng tôi là người già nhất trong thôn, những người khác trong thôn đều rất tin lời bà. Cũng giống như những người già đức cao vọng trọng thường thấy trên tivi vậy. Tuy không có chức vụ hiển hách gì, nhưng những lời bà ấy nói, mọi người đều phải nghe theo.”
“Vâng.”
“Bà ấy biết bói toán. Bà ấy nói rằng là do mảnh đất này đã chỉ cho bà ấy biết phải làm như thế nào. Từ đời của mẹ bà ấy… những người trong nhà mẹ chồng tôi đều có thể biết được mảnh đất này muốn nói gì với bọn họ. Trước đây, chính là thời cày cấy trồng trọt, mọi người đều phải mời gia đình bà ấy đến xem, xem là khi nào thì nên gieo giống, nên trồng cây gì, còn có việc bón phân và tưới nước như thế nào, khi nào thì thu hoạch được… Những việc này đều phải hỏi qua bọn họ, làm đám cưới hay đám tang cũng đều do họ đứng ra chủ trì.”
“Trước đây trong lịch sử, ở nơi này từng có một vị quan lớn sinh sống đúng không? Còn có từ đường gia tộc cũng được xây ở đây.”
“Ở ngọn núi bên kia kìa. Nhưng đã bị phá huỷ hết rồi.”
“Bà Uông là người hầu trong nhà vị quan đó sao?”
“Cái gì mà người hầu chứ! Không phải vậy đâu! Vị quan viên họ Tào sau này mới dọn đến đây, còn gia đình của mẹ chồng tôi sống ở đây trước, từ thời tổ tiên đã sống ở đây rồi. Cái ông quan họ Tào đến đây, sau đó lại đi mất. Việc này cũng đâu phải lần đầu tiên xảy ra, họ và chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
“Vậy còn chuyện của gia đình họ Tào trong thôn Từ Đường thì sao?”
“Gia đình đó không phải là thứ gì tốt lành! Sau khi ông ta xây công xưởng ở vùng này thì mẹ chồng tôi liền nói là không cảm nhận được gì từ mảnh đất này nữa. Bà ấy cảm thấy công xưởng đó có vấn đề. Nhưng mà sau khi công xưởng được xây xong thì chất lượng cuộc sống của người dân trong thôn được nâng cao, nhà nào cũng được ăn thịt, còn có thể gọi điện thoại nữa… Điều kiện sống tốt hơn xưa. Mẹ chồng tôi nói, rất có thể là đã đến lúc rồi. Ngoại trừ thôn chúng tôi ra thì rất nhiều nơi khác cũng như vậy. Quãng thời gian mà con người sống trên một mảnh đất cố định không còn lâu như trước kia, cũng không còn nhờ vào việc cày cấy mà sống qua ngày nữa, vì thế mà mảnh đất đã mất đi âm thanh rồi. Nhưng nhà ông ta đột nhiên có người qua đời, sau khi có người chết, mẹ chồng tôi liền cảm thấy không đúng.”