Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 672: Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (11)



Ngày 11 tháng 6 năm 2006, xác nhận Liễu Duy đã bị tiêu diệt, kết thúc điều tra.

Tôi tua ngược video từng giây từng giây một, thử mấy lần mới tạm dừng thành công hình ảnh tôi muốn xem.

Người phụ nữ với cái bụng trướng to đang nằm trên giường kia có lẽ chính là Vương Dật Nam, mẹ của Liễu Duy.

Vẻ mặt cô ta hung dữ, tràn đầy sự sợ hãi, nhưng đáng sợ nhất vẫn là cái bụng trông như quả cầu nước kia.

Sau khi bấm tạm dừng, hình ảnh trong video bị nghiêng. Chắc là lúc quay video thì máy quay bị Ngô Linh cầm trên tay, nên không quay được bình thường.

Tôi vô thức nghiêng đầu theo hình ảnh, nhìn chằm chằm quả cầu nước màu đỏ trong đó.

Nhìn kỹ, tôi mới xác định được trong lúc xem video khi nãy không phải do tôi bị hoa mắt. Đúng là bụng của Vương Dật Nam đã biến thành một quả cầu nước, bên trong chứa đầy máu. Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy được một ít bọt khí.

Tất cả các phần mềm xem video đều được cài đặt lúc mua laptop, vô cùng cao cấp, nhưng thật ra lúc bình thường xem video thì tôi căn bản không cần dùng tới nhiều chức năng phần mềm như vậy.

Bây giờ, vì muốn nhìn rõ cái thứ trong bụng của Vương Dật Nam, nên tôi mới tìm hiểu các phím chức năng của phần mềm, phóng lớn màn hình lên, điều chỉnh độ rõ nét.

Một thao tác ngu ngốc đã vô tình tô đậm những đường nét trong màn hình, khiến cho hình ảnh trở nên vô cùng quái dị.

Nhưng nhờ vậy mà cái thứ ở trong bụng Vương Dật Nam cũng trở nên rõ nét hơn.

Cái đó chính xác là máu, chẳng qua là trong máu có pha lẫn một số thứ khác, giống như mẩu thịt vụn, lại giống như xương vụn và nội tạng vụn.

Tôi cảm thấy buồn nôn, bịt miệng lại, cố gắng phân biệt.

Tôi thực sự không am hiểu gì về cấu tạo bên trong cơ thể người, nên chỉ đem những thứ nhìn thấy trong màn hình so sánh với xương, nội tạng và thịt bị cắt vụn lúc ăn cơm mọi ngày. Nghĩ như vậy, e là những thứ kia quả thật đúng là thịt, nội tạng và xương cốt vụn.

Sau khi xác định xong, tôi không muốn xem tiếp nữa.

Video trình chiếu tới giây tiếp theo, lúc thì tôi chỉnh tốc độ chậm lại, lúc thì cố gắng bấm tạm dừng, loay hoay một lúc mới dừng đúng vào chỗ hình ảnh lướt nhanh qua trước đó trong video.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Không hổ danh là anh Đoạt của chúng ta!

Dưới gầm giường là một người đàn ông. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết được người đàn ông này chỉ có thể là Liễu Kiến.

Bộ dạng của Liễu Kiến cũng chẳng khá khẩm hơn Vương Dật Nam. Đầu và thân anh ta tách rời nhau, cái đầu đã lăn vào dưới gầm giường, trong video, tôi chỉ nhìn thấy một chút phần cằm và cổ. Tư thế của cơ thể anh ta co rúm quắn quéo lại, hay tay bóp lấy cái cổ đã mất đầu, hai chân cong gập lại một cách quái dị, giống như động tác đá chân làm được một nửa.

Tôi cũng không có hứng thú nghiên cứu hình ảnh máu me này, lúc định tắt đi thì đột nhiên nghĩ tới gì đó. Tôi di chuyển con trỏ, chọn chức năng chỉnh sửa giao diện, phóng to màn hình lên.

Vết đứt trên cổ của Liễu Kiến được di chuyển ra giữa màn hình, phóng to tới mức hình ảnh hơi bị nhòe đi. Góc trên bên trái màn hình, cái đầu của anh ta nằm trong bóng tối dưới gầm giường.

Dùng phần mềm tự động phác thảo đường nét trong màn hình, quỹ đạo vết đứt trên cổ của Liễu Kiến trở nên rất rõ nét. Vết đứt đó không giống như bị một đao chém, mà giống như bị người ta cắn đứt.

Điều này khiến tôi rợn sống lưng, lạnh toát cả người.

Vết cắn nho nhỏ xuất hiện tại một chỗ trên vết đứt ở cổ vô cùng nổi bật.

Lúc tôi nhận ra đây là dấu răng thì đã đủ cảm thấy ghê rợn rồi, không cần phải tưởng tượng cảnh tượng lúc đó nữa.

Cái đầu dưới gầm giường cũng được phần mềm khoanh lại

Tôi có cảm giác như Liễu Kiến ở dưới gầm giường tối tăm kia đang nhìn ra bên ngoài với ánh mắt đầy oán độc.

Lúc tôi tắt video đi thì tay chân đã trở nên mềm nhũn rồi.

Theo sự hiểu biết của tôi trước đó thì Diệp Thanh có lẽ đã có cơ hội ra tay ngăn cản Liễu Duy công kích Liễu Kiến và Vương Dật Nam chứ nhỉ? Tôi có chút nghi ngờ rằng, lúc đó Diệp Thanh cố tình dung túng hành vi của Liễu Duy, sau khi Vương Dật Nam và Liễu Kiến chết rồi thì mới ra tay giải quyết Liễu Duy.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi.

Tôi ngồi đơ ra một hồi, lúc lên giường đi ngủ thì động tác có chút đình trệ. Tôi chầm chạp quỳ xuống, bò ra sàn, nhìn vào gầm giường tối om kia.

Cái giường ngủ của tôi khá cao, bốn vách giường cách mặt đất 10cm, không gian dưới gầm giường thực ra cũng rất rộng rãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1347

Gia đình chúng tôi sống trong căn nhà này đã được 30 năm rồi. Mọi ngóc ngách trong nhà, chỗ nào có thể nhét được đồ đạc thì đều đã nhét cả. Dưới gầm giường của tôi cũng có vài cái thùng giấy. Đây là vài thứ mà mấy năm trước sau khi tổng vệ sinh căn nhà, tôi nâng tấm ván giường dưới cùng lên, đóng thùng mấy thứ đồ trong nhà ít dùng tới vào, rồi đem nhét dưới gầm giường.

Tổng cộng có năm sáu cái thùng giấy, bên trong là một số đồ điện gia dụng cũ, album băng đĩa lỗi thời, văn kiện hợp đồng hết hạn, sách cũ của bố mẹ hình như cũng được đóng vào trong một thùng, có thể còn có cả vở bài tập, bảng điểm của tôi và em gái lúc nhỏ. Bố mẹ thường cất giữ mấy thứ này làm kỉ niệm.

Tôi cầm điện thoại lên, mở đèn flash soi vào gầm giường, ngoài bụi bặm bám đầy dưới gầm giường ra thì chỉ có những cái thùng giấy kia như trong trí nhớ của tôi.

Không có đầu người.

Cũng có thể đầu người nằm ở góc chết mà tôi không nhìn thấy được.

Tôi biết, suy nghĩ này chỉ là sự tưởng tượng nhất thời của tôi.

Trước kia, sau khi xem hồ sơ của Thanh Diệp thì tôi cũng có một vài liên tưởng, ví dụ như vụ Quỷ Sai của Âm Phủ và sự kiện “Câu chuyện tiếp nối”, nên có một quãng thời gian tôi bị ám ảnh tâm lý đối với chuyện mở cửa.

Chỉ là lần này sự liên tưởng của tôi có hơi quá. Tôi thế mà lại đi tưởng tượng cái đầu của Liễu Kiến nằm ở dưới gầm giường của mình.

So với tôi thì cái đầu của anh ta càng có khả năng xuất hiện ở dưới gầm giường của Diệp Thanh hơn chứ chỉ?

Tôi thở ra một cái, rồi nhìn lớp bụi bẩn dưới gầm giường, suy nghĩ có nên quét dọn một chút hay không? Nhưng chỉ nghĩ tới lượng công việc mình sẽ phải làm thì tôi lại cảm thấy phiền phức. Tôi còn nghĩ ngay tới chuyện đến lúc nhấc tấm ván giường lên rồi nhìn thấy hình ảnh cái đầu người dưới đó…

Thôi, đợi đến cuối năm tổng vệ sinh thì tính sau đi.

Tôi nghĩ thế rồi yên tâm lên giường đi ngủ.

Em gái tôi bước vào thời kỳ căng thẳng đếm ngược trước kỳ thi đại học, đồng thời vừa mới qua ngày Tết Đoan Ngọ.

Trong đơn vị đã phát bánh chưng từ trước rồi nhưng số lượng không nhiều. Mẹ tôi cũng mua rất nhiều bánh chưng với nhân khác nhau, mấy ngày nay bữa sáng của gia đình tôi đều là bánh chưng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khi đi làm không ngờ tôi lại nhận được bánh nữa.

Người tặng là đồng nghiệp thuộc tổ bên cạnh.

Mặc dù chúng tôi đều là người của Phòng Di dời, nhưng bởi vì được điều tới từ các bộ phận khác nhau, lại đã được chia tổ từ trước nên quan hệ đồng nghiệp giữa các tổ với nhau không thân thiết lắm, ngoài việc nói chuyện với nhau vài câu lúc gặp trong đơn vị ra thì bình thường rất ít khi qua lại riêng tư với nhau. Cộng thêm việc các thành viên trong tổ chúng tôi đều là bạn học cũ, sau đó lại dính vào chuyện của Thanh Diệp và thôn Sáu Công Nông, vì thế quan hệ với những tổ khác càng cách xa hơn.

Lần này, đối phương tặng bánh chưng với số lượng không hề ít. Tất cả thành viên của tổ bên đó đi qua đây, mỗi người ôm một cái túi lớn, bên trong được chia ra làm nhiều túi bánh nhỏ, mỗi túi có 5 cái, cột bằng nhiều loại dây khác nhau, trông rất đẹp mắt. Quan trọng nhất là những cái bánh chưng này đều không có tem nhãn, cái túi lớn là túi mua hàng của cửa hàng tạp hóa, túi nhỏ là túi bảo quản thực phẩm trong suốt. Nhìn sao cũng không giống với hàng mua ở ngoài.

“Đây là bánh do mẹ của anh Trịnh gói đấy. Mẹ anh ấy vốn là đầu bếp của Thắng Vị Trai, tay nghề rất giỏi đó!” Tổ trưởng của tổ bên cạnh là Tưởng Hựu, lớn hơn tôi hai tuổi, dáng người cao to vạm vỡ, giọng nói lớn, vừa phát bánh chưng vừa giới thiệu cho chúng tôi.

Trịnh Vỹ hơn 40 tuổi, có dáng vẻ rất phổ thông. Con trai anh ta đang học cấp 2, trên có người già, dưới có con nhỏ, nhưng cha mẹ hai bên đều rất khỏe mạnh. Lúc trước còn nghe anh ta nói sau khi kết thúc công việc giải tỏa di dời lần này thì sẽ xin nghỉ phép, dẫn gia đình đi du lịch.

Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Năm người chúng tôi liên tục nói cảm ơn.

Trịnh Vỹ cười ha ha phẩy tay, “Bà ấy dạy người trong khu dân cư làm bánh chưng, gói nhiều lắm, mỗi ngày đều mang về nhà. Nhà tôi hết chỗ nhét luôn rồi nên đành phải đi phân phát khắp nơi, cũng không đáng bao nhiêu đâu. Cái cột dây màu đỏ là bánh nhân thịt, dây màu trắng là bánh không nhân…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.