Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng sự thật mọi chuyện lại là như vậy.
Tôi cứ tưởng con của Từ Thiết là Từ Quang Minh khi biến thành ma đã làm gì đó, nhưng cuối cùng lại là con của Từ Cương…
Trần Hiểu Khâu không có nói ra, nhưng tôi đã có thể nghĩ ra được tại sao Từ Băng Tiệp lại phải làm như vậy.
Chỉ là…
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.
Lúc tôi còn đang cảm thấy áy náy, hối hận vì chuyện xảy ra ở phim trường, thì có người sớm đã ra tay giết chết người khác một cách dễ dàng, cướp đoạt tính mạng của người khác.
Cái cảm giác này thật sự là khó có thể diễn tả ra được. Không phải nói thế giới quan bị thay đổi, mà là cảm thấy rất phẫn nộ. Rõ ràng có thể bình an sống qua ngày, nhưng tại sao cứ phải lựa chọn một cách làm cực đoan như vậy.
“Vì cha của anh ta sao?” Tí Còi hỏi, “Báo thù? Không phải chứ?”
Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Tối hôm qua đã bắt được Từ Băng Tiệp. Anh ta suýt chút nữa là đã chạy trốn ra nước ngoài rồi. Sau khi bị bắt giữ thì anh ta đã khai hết mọi chuyện rồi.”
Dựa vào những lời kể của Trần Hiểu Khâu, tôi và Tí Còi lại nghe được một bi kịch gia đình càng lớn hơn.
Từ nhỏ thì Từ Cương đã được nuôi ở nhà bác hai, sống xa cha mẹ, em trai, ông ta cũng muốn thân thiết với người nhà của mình, nhưng luôn bị một bức tường ngăn cách. Mặc dù bác hai đối xử với ông ta rất tốt, xem ông ta như con ruột của mình, nhưng suy cho cùng thì đó cũng không phải cha ruột, người nhà bác hai đối xử với ông ta giống như là đối xử với một người khách vậy, chỉ có điều người khách này mặt dày không chịu rời khỏi đó thôi.
Từ Cương sau khi đã trưởng thành rồi, vẫn tiếp tục lấy lòng Từ Quang Tông, mong rằng có thể nhận được tình thương của cha.
Sau khi cưới vợ thì hành động này của ông ta mới được thu lại chút ít.
Vợ của ông ta là một người thông minh và tính tình thì hung hăng. Hiếu thảo với cha mẹ thì được, nhưng lấy tiền túi để đắp cho cái động không đáy là gia đình Từ Thiết thì bà ta kiên quyết phản đối chuyện này.
Vợ chồng vì thế mà thường xuyên cãi lộn với nhau, về sau song phương mỗi bên nhường một bước.
Từ Băng Tiệp đã lớn lên trong một môi trường mâu thuẫn như vậy. Cha anh ta thì bảo anh ta phải đối xử tốt với ông nội, chú và cả em họ nữa, còn mẹ anh ta thì lại lên tiếng mắng chửi cả nhà ông nội là một lũ ăn bám ngay trước mặt cha anh ta.
Đợi đến khi Từ Băng Tiệp đã trưởng thành rồi, ra nước ngoài du học, trong cái khoảng thời gian rời xa cha mẹ và cái gia đình này, thì anh ta đã hiểu rõ được những suy nghĩ trong đầu mình.
“Anh ta cảm thấy Từ Cương thật sự rất đáng thương, tấn bi kịch của cuộc đời Từ Cương là do Từ Quang Tông và gia đình Từ Thiết gây ra, đến cuối cùng Từ Cương tự sát, đây là lỗi của bọn họ. Loại oán khí được tích góp qua từng ngày, sau khi Từ Cương tự sát thì đã bùng lên.” Trần Hiểu Khâu hạ thấp giọng, chắc cũng cảm thấy tiếc vì cái sự lựa chọn này của Từ Băng Tiệp.
“Nếu như không có con ma mặt xanh kia… Nếu như Từ Quang Tông không chết vào lúc đó…” Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc.
Chỉ trong chốc lát thôi, chỉ cách nhau có một xíu thôi…
Nếu như Từ Quang Tông không chết, Từ Cương không tự sát, vậy cái gia đình đó hẳn là vẫn sẽ tiếp tục tồn tại, chờ đến khi Từ Quang Tông qua đời một cách thanh thản, thì hai gia đình Từ Cương và Từ Thiết sẽ không còn liên hệ gì với nhau nữa.
Từ Quang Minh cũng được, Từ Băng Tiệp cũng thế, trong lòng hai người họ đều có oán hận. Tôi tin vào câu nói này: “Những người lương thiện chân chính sẽ không chọn cách làm tổn thương người khác, mặc dù có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa”. Nhưng tôi cũng tin rằng, nếu như không có Bạch An, không có ma mặt xanh, cho dù có oán hận nhiều như thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không chuyển thành hành động thực tế.
Ba người chúng tôi đều có chút buồn bực.
Lúc Quách Ngọc Khiết và Gã Béo đến phòng làm việc thì đều giật nảy mình.
Quách Ngọc Khiết hỏi với vẻ lo lắng: “Trưởng phòng Mã lại tới mắng nữa à?”
“Không, là do chuyện của nhà họ Từ thôi.” Tôi đáp.
Tí Còi chen ngang lời tôi, kể cho hai người họ nghe về chuyện Từ Băng Tiệp giết chết vợ chồng Từ Thiết.
“Vậy sẽ ra sao đây? Bị xử mấy năm tù? Hay là…” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Cụ thể như thế nào thì còn phải qua thẩm tra mới quyết định được. Nhưng mà, dựa theo những gì cảnh sát điều tra được, còn có lời khai của Từ Băng Tiệp… Tạm thời không đề cập đến động cơ gây án của anh ta, nhưng anh ta đã có kế hoạch giết người từ trước rồi.”
Trần Hiểu Khâu khựng lại một lát, sau đó mới nói tiếp: “Anh ta đóng giả thành Từ Quang Tông, đi vào khách sạn, lừa vợ chồng Từ Thiết ra mở cửa, sau đó… Nguyên nhân cái chết của vợ chồng Từ Thiết là do ngạt thở, nhưng trước đó họ đã từng bị ngược đãi, trên người có rất nhiều vết thương. Thủ đoạn của Từ Băng Tiệp rất tàn nhẫn. Cảnh sát hỏi cung nói, có thể là thần kinh của anh ta có vấn đề.”
“Có phóng viên nào hay tin chưa?” Gã Béo hỏi một câu.
Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Đã chuẩn bị làm phỏng vấn rồi. Nhưng mà, có thể sẽ không đưa tin lên đâu. Những lời nói của Từ Băng Tiệp rất cực đoan, không có sám hối gì cả.”
“Vậy à.” Quách Ngọc Khiết đang cảm thấy rối rắm.
“Tôi nói này, hà cớ gì phải thông cảm cho loại người đó chứ?” Tí Còi đột nhiên lên tiếng, thở hắt ra, “Tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì chứ. Loại người như anh ta, hôm nay không giết Từ Thiết, ngày mai cũng có thể vì tắc đường mà giết người đi bên cạnh thôi. Thực sự không có gì đáng để thông cảm cả!”
“Em lại cảm thấy không phải như vậy.” Quách Ngọc Khiết nói, “Anh ta giống như là đi trên một một sợi dây thép vậy. Lúc đầu vốn là có thể kéo giúp một cái, nhưng bởi vì chuyện của ma mặt xanh, mà ngược lại đã bị đẩy một cái, khiến cho anh ta trở nên như thế.”
“Làm gì có ai có nghĩa vụ kéo anh ta phải không? Trong nhà anh ta xảy ra chuyện, chỉ có thể trách anh ta xui xẻo, sinh ra ở trong một gia đình như vậy mà thôi. Cha anh ta như vậy, đã già đầu rồi mà còn không biết suy nghĩ, làm hại đến đứa con. Ông nội anh ta càng tệ hơn, bị cháu trai của mình giết chết, cũng đáng đời. Hai vợ chồng Từ Thiết bị anh ta giết chết, đây là thời thế thay đổi.” Tí Còi nhún vai.
Quách Ngọc Khiết hừ một tiếng: “Sao con người anh lại đáng ghét vậy?”
Tí Còi cười hì hì: “Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa. À, tình hình như vậy, cái căn nhà đó bây giờ thuộc về ai?”
Khi nhắc đến vấn đề có liên quan đến công việc của chúng tôi, thì năm người chúng tôi đều trưng ra cùng một vẻ mặt, vẻ mặt đau khổ giống như đang bị táo bón vậy.
“Tôi đi tìm những người bên pháp chế để hỏi thăm xem sao.” Gã Béo chủ động lên tiếng.
Phòng Di dời có một tổ pháp chế, chuyên tư vấn về những vấn đề liên quan đến pháp luật, có đôi khi, họ cũng sẽ đưa ra quyết định. Giống như trong vụ việc nhà họ Từ, người có quyền tài sản, người thừa kế đều chết gần hết rồi, vấn đề kế thừa trở thành mấu chốt trong công tác giải toả di dời.
Mà tôi cũng không biết là vụ việc của nhà họ Từ có được xem là “lời nguyền thôn Sáu Công Nông” không nữa.
Gã Béo đi ra ngoài, bốn người chúng tôi ở lại trong phòng làm việc.
Tôi đang chần chừ không biết có nên kể cho bọn họ nghe về cái sự kiện “công viên nước” không.
Tí Còi nhìn thấy nét mặt bối rối của tôi, chủ động lên tiếng hỏi thăm.
Tôi kể chuyện đó ra cho mọi người nghe.
“Cái chuyện này hình như quen quen nhỉ?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Công viên nước Đại Thế Giới đấy, hồi nhỏ em chưa từng đi qua sao?” Tí Còi hỏi.
Quách Ngọc Khiết lắc đầu: “Không nhớ rõ nữa, hồi nhỏ em chỉ thường xuyên đi bể bơi thôi.”
Tí Còi nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc tôi cũng đã từng nhìn thấy trên bản tin rồi cũng nên. Hình như tôi có nghe nói qua. À… Đúng rồi, khi đó, tôi nhớ có một năm, lúc đầu cha tôi muốn dẫn tôi đi chơi, sau đó thì lại không đi nữa, những gia đình khác cũng không đi. Có thể là do chuyện này.”
Chủ đề cuộc trò chuyện chuyển đến vấn đề liên quan đến công viên nước.
Tôi không có gì để nói về chuyện này cả.
Khi còn bé, tôi rất ít khi đi những loại công viên nước như thế này. Phải nói là, tôi hầu như chưa từng đi qua.
Kỳ thật, gia đình chúng tôi cũng có chút buồn tẻ. Sau khi em gái ra đời cũng không thay đổi được gì cả.
Bây giờ em gái đã tốt nghiệp cấp ba rồi, muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mới ngày đầu tiên thì…
Tôi khẽ thở dài trong lòng.
Một lát sau, Gã Béo quay về rồi bày ra tư thế chiến thắng với chúng tôi.
“Bên bọn họ sẽ tiếp quản chuyện này, sẽ liên lạc với vợ của Từ Cương. Tạm thời chúng ta không cần phải để ý đến chuyện này đâu.” Gã Béo nói tin tốt trước, sau đó mới nói tới tin xấu, “Tôi bắt gặp Trưởng phòng Mã, ông ta trừng tôi một cái. Chuyện này có khi sẽ lại trách lên đầu chúng ta.”
“Rõ ràng là do phong thuỷ không tốt, chúng ta cũng là kẻ bị liên lụy.” Tí Còi lên tiếng bất mãn.
Nhưng cũng chỉ có thể bất mãn như thế thôi.