Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 897: Bắt đầu (2)



Thân thể của Trần Hiểu Khâu run rẩy trong cơn mưa tầm tã.

Mây đen trùm kín bầu trời, ánh đèn đường trở nên mờ ảo.

Khi tia chớp lóe lên trên bầu trời, thân thể Trần Hiểu Khâu theo đó cũng sáng lên kì dị.

Vương Hồng Nghệ đang run, khiến cho khuôn mặt của Trần Hiểu Khâu lộ ra biểu cảm nhăn nhó mà cô ấy chưa từng lộ ra trước đây.

Nước mưa đã làm ướt chiếc điện thoại, nhưng nó vẫn còn vận hành được.

Vương Hồng Nghệ run rẩy đăng nhập vào phần cài đặt trang cá nhân của mình, trong đó, có thể nhìn thấy các thiết bị được đồng bộ hóa, thời gian, địa điểm, địa chỉ IP mỗi lần đăng nhập, và cũng có thể tra ra các tập tin đã bị xóa rồi di chuyển vào thùng rác.

Vương Hồng Nghệ xem từng cái một, tay không ngừng gạt nước mưa rớt trên màn hình. Tôi đứng sau lưng cô ta, nên cũng có thể xem được những nội dung trên ấy.

Những thiết bị liên quan của cô ấy có những mấy cái, gồm máy tính, điện thoại, máy tính bảng. Nhưng những thiết bị hiển thị trong thông tin đăng nhập thì nhiều hơn số lượng ấy.

Vương Hồng Nghệ quay trở lại thùng rác, trong đó có vài tin nhắn đã bị xóa, là tin nhắn riêng với người khác, nội dung vô cùng tình cảm.

Thân thể Vương Hồng Nghệ run lên dữ dội.

Cô ta thoát ra khỏi thanh trình duyệt web, chọn vào phần mềm liên lạc online, đăng xuất tài khoản của Trần Hiểu Khâu, đổi qua tài khoản của mình.

Trong này có thể tra được nhiều thông tin hơn.

Vương Hồng Nghệ nhìn chằm chằm ô đăng nhập mật mã điện thoại rất lâu, thân thể không còn run nữa, mà đơ ra như một bức tượng, không một chút nhúc nhích.

Chuông gió chợt buông tay tôi ra.

Tôi vui mừng, nhấc tay chụp lấy Vương Hồng Nghệ.

Nhưng tay tôi tựa như đang chạm vào một tảng nước đá, vừa cứng vừa lạnh, hoàn toàn không giống thân thể con người.

Tôi trở nên hoảng hốt, vội vàng sử dụng năng lực.

Nhưng Vương Hồng Nghệ không có một chút thay đổi nào.

Thậm chí, cô ta không hề nhìn tôi, mà cứ duy trì đôi mắt thất thần đờ đẫn đó mãi.

Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Tiếng chuông gió một lần nữa vang lên, âm thanh lần này nghe văng vẳng, tựa như từ đằng xa truyền đến, kèm theo âm vang kì lạ, lúc có lúc không, do bị tiếng mưa át đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Chương 4: Lênh Đênh Trên Biển

Vương Hồng Nghệ vẫn không nhúc nhích, nhưng thân thể Trần Hiểu Khâu đã xuất hiện biến đổi.

Không phải như tôi nghĩ là Vương Hồng Nghệ bị đuổi đi, Trần Hiểu Khâu hồi phục bình thường, mà là một loại biến đổi khác.

Trong cơn mưa tầm tã, hình dáng của Trần Hiểu Khâu hình như đã phát sinh sự thay đổi.

Tay tôi buông ra trong vô thức, vòng ra trước mặt Vương Hồng Nghệ.

Gương mặt của Trần Hiểu Khâu, đúng là đã có một chút thay đổi.

Không phải ảo giác, không phải tôi bị hoa mắt.

Tôi hoảng hốt chụp lấy đôi vai cô ấy lần nữa.

Lần sử dụng năng lực này, tôi cảm nhận rõ ràng có một sự cản trở vô hình nào đó.

Năng lực của tôi đang được sử dụng, nhưng giống như muối bỏ bể, hoàn toàn không phát huy được tác dụng.

Bên trong thân thể Trần Hiểu Khâu, có một nguồn năng lượng khác.

Không phải của hồn ma Vương Hồng Nghệ, cũng không phải linh hồn của Trần Hiểu Khâu, năng lượng này…

Leng keng…

Cộp cộp…

Tiếng chuông gió… Tiếng bước chân…

Tôi chỉ cảm thấy thân thể mình hình như bị một sức mạnh nào đó tông vào, bay ngược ra sau một đoạn.

Nước mưa xuyên qua thân thể tôi, cách màn mưa dày đặc, tôi nhìn thấy hình dáng của Trần Hiểu Khâu đã thay đổi hoàn toàn!

Chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt đó, tôi đã cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh ghì chặt xuống đường, toàn thân nằm rạp xuống, hoàn toàn không động đậy được.

Thân thể giống như đang bị một tảng đá lớn đè, lại giống như một tấm thép phẳng lì áp vào từ trên đầu đến dưới chân, khiến cho từng tấc thịt trên người bị ghìm chặt cứng.

Tiếc bước chân vang lên.

Lần này âm thanh rất chân thực, không hề vang vọng, mãi đến lúc đôi chân đó bước đến trước mặt tôi, tôi mới nghe thấy tiếng đôi giày giẫm lên mặt đường đầy nước mưa.

Mặt tôi đang dán chặt vào mặt đường bê tông, thậm chí tôi có thể cảm nhận được nước trên mặt đường đang khẽ xao động.

Lúc Vương Hồng Nghệ đi ra khỏi nhà đã mang đôi giày thể thao của Trần Hiểu Khâu.

Bây giờ, đôi giày thể thao màu trắng ấy đang ở trước mắt tôi.

“Cậu muốn giết tôi sao?”

Trong không trung, vang lên một giọng nói của phụ nữ.

Tiếng chuông gió không biết từ khi nào đã biến mất rồi.

Tôi nghe thấy tiếng mưa, tiếng sấm và tiếng trái tim mình đập dồn dập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: 36: Tần Y Gọi Tới

Cảm giác bàng hoàng, sự run rẩy tràn vào trong lòng.

Giọng nói này… Giọng nói này…

Quen quá, tôi tuyệt đối không thể nghe nhầm, nhưng mà sao lại…

“Hình như cậu không phải ma, mà chỉ là linh hồn thoát xác. Xem ra cậu rất quen thuộc với loại trạng thái này. Là năng lực đặc biệt sao?”

Giọng nói đó vẫn tiếp tục.

Tôi cũng muốn nói nhưng bị đè đến mức không nói nổi.

“À, bây giờ tôi có việc cần phải làm, đợi lát nữa sẽ trò chuyện với cậu sau. Tạm thời, phiền cậu cứ ở yên đây nhé.”

Đôi giày đó biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, di chuyển ra sau lưng.

Đầu óc tôi vẫn còn trong trạng thái trống rỗng.

Lát sau, tôi cảm thấy thân thể mình bị lôi kéo, cả người bị ai đó đè chặt xuống đất rồi lôi dần ra sau.

Cơn đau khiến mắt tôi hoa cả lên.

Cảm giác đau đớn kéo dài, cũng chẳng biết nó đã duy trì trong bao lâu, rồi đột nhiên biến mất.

Tôi muốn hít thở sâu, nhưng sức ép trên người vẫn còn đó, phổi tôi không thể nào nhận được nhiều không khí hơn. Từ lúc bắt đầu, việc hít thở của tôi đã trở nên rất khó khăn.

Tôi có lẽ là đang trong trạng thái linh hồn, nhưng hình như vẫn có đủ mọi hiện tượng sinh lý của một người sống bình thường.

Tôi không biết có phải là do suy nghĩ của tôi chưa được chuyển đổi, còn không thể vận dụng được loại trạng thái linh hồn này hoàn hảo hay không. Cũng có thể là vì khi tôi ở trong trạng thái này thì linh hồn bị khiếm khuyết, phân tách ra, cho nên không giống với hồn ma.

Khó khăn hít thở một lát, tôi nhận ra hình như sức ép trên người mình đã biến mất.

Tôi vội hít vào thở ra từng hơi thật dài.

Tôi lật người lên, từ trên đất bật dậy, quay người lại liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mắt mình.

Hơi thở tôi lần nữa bị nghẽn lại.

Khuôn mặt của người phụ nữ này rất giống với khuôn mặt mỹ nhân cổ điển, ánh mắt nhìn người lạnh lùng xa cách, nhưng không hề khiến người ta khó chịu. Vẻ mặt của cô ấy không hề biến đổi, nhưng lại rất nghiêm túc.

“Cậu biết tôi à? Hơn nữa, còn quấn chặt với tôi nữa?” Người phụ nữ hỏi.

Tôi nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1917

Tình huống này khác hẳn những tình huống trước đây tôi gặp phải.

Trần Hiểu Khâu… thân thể cô ấy biến thành cái bộ dạng này.

Là sao nhỉ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Đợi đã… Cảnh tượng này… loại cảnh tượng thân thể phát sinh biến đổi… hình như tôi đã thấy ở đâu rồi?

Tôi bắt đầu hồi tưởng lại.

“Nếu không chịu trả lời, thì cùng tôi làm việc này trước đã.” Người phụ nữ không hề giận, nói xong quay người lại tiến về phía trước.

Tôi không biết cô ấy muốn làm gì, nhưng bây giờ đành phải đi theo xem sao.

Cô ấy bước từng bước một thong thả, dáng bước đi của cô ấy rất giống Trần Hiểu Khâu, nhưng không giống hoàn toàn.

Sau lưng cô ấy giống như mọc thêm một đôi mắt, luôn luôn duy trì ổn định cự ly cách tôi một bước chân ở phía trước lệch sang bên trái.

Sau khi đi theo cô ấy một đoạn, cuối cũng tôi cũng đã nhớ ra màn biến đổi thân thể này, tôi đã từng thấy ở đâu.

Đó là trong một bộ hồ sơ của Thanh Diệp, cô gái tên Hầu Gia Ninh bị kẻ ác theo dõi, bắt cóc rồi sát hại. Người ủy thác vụ đó là một người đàn ông xui xẻo, chỉ có duyên gặp được cô ấy vài lần, chưa kịp tỏ tình thì lại bị người của đám tội phạm đó lợi dụng. Sau đó, ở Hối Hương… đám tội phạm đó đã gây dựng một hang ổ.

Lần đó, Ngô Linh vẽ ra trận pháp, dùng máu của cha mẹ Hầu Gia Ninh và người ủy thác Xa Thủy Ngọc, gọi hồn của Hầu Gia Ninh về. Cái xác mà hồn ma Hầu Gia Ninh nhập vào chính là…

“Đến rồi.” Người phụ nữ dừng bước trước một cổng chính có treo bảng là đồn công an.

Tôi giật mình nhận ra, tôi chỉ đi theo cô ấy có một khoảng thời gian ngắn thôi, mà đã đi qua một nửa thành phố, đến một đồn công an ở khu vực khác rồi.

Cảnh sát trực cổng hình như không hề nhìn thấy cô ấy, để mặc cho cô ấy đi thẳng vào bên trong.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Thân thể của người phụ nữ hoàn toàn khô ráo, không dính một hạt mưa.

Không có bất kì cảnh sát nào trong đồn nhìn thấy cô ấy. Thậm chí lúc cô ấy mở cửa của một căn phòng nọ, cũng chẳng có ai hay biết gì cả.

Người trong phòng thì lại không giống, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.