Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1040: Mã số 079 - Vay tuổi thọ (1)



Tình hình nước láng giềng hình như không được tốt lắm, có đến mấy người chết trong cái ngày hôm đó. Gần đây chắc đang bận rộn với đợt bầu cử sắp tới, cũng đúng lúc bị nhóm em gái tôi gặp phải.

Bọn nhỏ cảm thấy chuyện này rất mới mẻ, vì trong nước không có hoạt động cổ vũ bầu chọn trên đường như thế này.

Xác nhận em gái không sao cả, tất cả đều tốt đẹp, tôi liền ngắt cuộc gọi.

Về đến nhà, nói chuyện với cha mẹ, chủ yếu là sợ họ sẽ nhận được các cuộc gọi lừa đảo. Không biết là ai đã để lộ thông tin, có khả năng là cả cha mẹ và nhỏ em cũng bị rò rỉ thông tin.

Ăn cơm tối xong, tôi lại rút ra một tập hồ sơ của Thanh Diệp, chuẩn bị làm “bài tập” tối nay.

***

Mã số sự kiện: 079

Tên sự kiện: Vay tuổi thọ

Người ủy thác: Tôn Ích

Giới tính: Nam

Tuổi: 21

Nghề nghiệp: Sinh viên

Gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên hệ: Nhà số XXXX, số XXX đường Lục Hợp Tân, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên hệ: 137XXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 17 tháng 1 năm 2014, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm: 07920140117.wav.

“Chào cậu Tôn. Trong thông tin cá nhân mà cậu đã điền, thì cậu 21 tuổi, đang là sinh viên đại học. Cậu…”

“Tôi không phải thế này…. Trước đây tôi không phải thế này đâu! Mọi người xem đi, xem hình của tôi, đây là hình tôi nửa năm về trước.”

“Đây, tấm này! Nửa năm trước, lúc nghỉ hè! Lúc đó đi du lịch, mọi người xem!”

“Xin cậu đừng quá kích động.”

“Tôi… tôi thật sự… Tôi không ngờ lại như thế… Tôi không ngờ mình lại biến thành thế này…”

“Cậu Tôn, cậu đã gặp phải chuyện gì? Nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cậu cứ từ từ nói, không cần gấp, trình bày cho chúng tôi biết mọi chi tiết, như thế chúng tôi mới dễ dàng đưa ra phán đoán chính xác được.”

“Được… Nửa năm trước… mới học kỳ trước đây thôi, lúc gần kết thúc học kỳ. Những sinh viên ở chung kí túc xá chúng tôi muốn đi du lịch một chuyến. Tôi… lúc đó tôi hết tiền rồi. Ngay lúc ấy tôi đã cháy túi, vì sinh hoạt phí thời gian đó khá nhiều, cha mẹ tôi cũng than… Bạn học tôi giới thiệu cho tôi một phần mềm, có thể mượn tiền được, cho vay tiền. Lúc đó tôi liền đăng kí và cũng đã vay. Mới bắt đầu thì định mức cho vay khá ít. Điền xong thông tin cá nhân, họ gọi điện thoại cho tôi, định mức cho tôi vay tối đa là ba nghìn tệ. Tôi đã vay tiền, mua ít đồ để đi du lịch. Cha mẹ có cho tôi tiền đi du lịch, thế là tôi lấy tiền này trả cho người ta. Du lịch xong trở về, tôi lại dùng mấy lần nữa, định mức đã tăng lên… Phù… Hic… Là… là…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 107

“Sau đó cậu lại thông qua cái phần mềm đó để vay tiền?”

“Đúng… lại mượn nữa, sau đó… tôi… tôi vẫn chưa trả được, chưa trả được… Phù…. Tổng cộng là mười nghìn, sau đó lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ đã thành mười nghìn năm trăm… Tôi đã trả rồi! Tôi đem máy tính bảng, lap top, head phone các kiểu mà trước đây tôi đã mua, đi bán sạch! Lúc tôi phát hiện ra vấn đề, liền cố gắng để trả tiền! Nhưng mà… không kịp… không kịp rồi! Tôi… quá trễ rồi… Tôi đã biến thành như thế này đây, ngủ một giấc thức dậy, đã thành ra thế này đây… Tôi… Tôi không dám… không dám lộ mặt ra ngoài. Nếu như bị người ta nhận ra thì…”

“Cái phần mềm đó cậu còn lưu không? Loại phần mềm trên điện thoại hay máy tính?”

“Điện thoại, chính là cái này!”

“Ừ… Bên này chỉ hiển thị thông tin vay tiền thôi đúng không? Còn tình huống gì đặc biệt nữa không?”

“Họ gọi điện đến. Có người gọi đến giục tôi trả tiền. Họ thường gọi lắm, nên tôi đã rút sim đi. Hiện tại tôi cũng không còn ở kí túc xá nữa. Tôi không biết họ có… Tôi vốn dĩ… vốn dĩ cứ ngỡ… Trên mạng bảo, tôi làm như thế, họ cũng phải bó tay thôi… Tôi… Tôi không ngờ… hức… Tôi có trả tiền mà… Tôi thật sự đang trả…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 92

“Ngoại trừ phần mềm này, thì trong khoảng thời gian ấy, cậu còn làm việc gì khác không? Có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như nhìn thấy một số hiện tượng quái dị, hoặc mua những sản phẩm loại đó.”

“Không, chỉ có cái này! Chắc chắn là vấn đề của cái thứ này! Cuộc gọi đó, tôi còn nhớ cuộc gọi đó! Người đó gọi đến, nói với tôi, nếu không trả tiền, có hậu quả gì thì tôi ráng mà chịu, đến lúc đó đừng hối hận. Còn nói, họ chỉ cần tiền, chỉ cần trả tiền thì mọi chuyện đều êm xuôi. Bằng không, họ sẽ cho tôi biết tay. Ý của anh ta là như thế, anh ta muốn nói, sẽ có hậu quả rất đáng sợ sẽ xảy ra… Và hiện tại là thế này đây!”

“Cậu Tôn, cậu trước đừng kích động quá, chúng tôi sẽ kiểm tra cái phần mềm và công ty đằng sau phần mềm này trước, để xác định tình huống. Nếu toàn bộ chuyện đó không liên quan đến phần mềm này, thì chúng tôi cần cậu phải cố nhớ lại, trước lúc cậu gặp chuyện, có còn làm chuyện gì nữa không. Cậu vui lòng đợi ở đây một chút nhé.”

Cộp… cộp… cộp..

“Cậu Tôn, mời dùng trà. Bạn của tôi sẽ điều tra rõ vấn đề của phần mềm đó. Khi nãy cậu nói, chỉ qua một đêm mà cậu đã biến thành thế này ư?”

“Ừ… Là… Phù… Chỉ là một đêm. Đêm hôm trước lúc đi ngủ còn bình thường, ngày hôm sau thức dậy thì thành như thế này đây…”

“Hôm đó, trước khi ngủ cậu đã làm những gì?”

“Không có gì. Cũng như mọi hôm thôi, nằm trong kí túc xá nghịch điện thoại. Lúc đó học kỳ này mới vừa nhập học. Chúng tôi sắp tốt nghiệp rồi, cũng không có chuyện gì. Kỳ thi chuyên ngành đến cuối năm mới thi… Tôi… Tôi nằm trên giường dùng điện thoại chơi game một lát, sau đó lên một vài trang mạng, xem video game, vậy thôi.”

“Đều là những việc cậu hay làm trước đây sao?”

“Ừ.”

“Cậu có thể viết ra những trò chơi mà cậu chơi, các trang xem và cả tên của video được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 80: Chương 80

“Được…”

Soạt soạt soạt…

“Ngoài những chuyện này ra, thì xung quanh cậu còn xảy ra chuyện gì không? Phòng ngủ và ở nhà, có chuyện gì đặc biệt không?”

“Không có, thật sự không có gì cả. Chính là sau khi tôi nợ tiền rồi nhận được cuộc gọi đó, mới có chuyện. Còn trước đó thì chẳng có gì cả. Bạn học, cả cha mẹ đều rất ổn.”

“Ngày mà cậu nhận được cuộc gọi điện giục trả tiền là buổi sáng hôm đó sao?”

“Là buổi sáng, buổi sáng ngày hôm trước, anh ta đã gọi những mấy cuộc. Lúc đầu tôi không nghe máy, vì là số lạ, mà anh ta cứ gọi liên tục, nên tôi đành nghe.”

“Thế sau khi cậu trả tiền, tình hình có tốt hơn không?”

“Tôi không biết… Tôi chưa thể trả hết một lần được. Lần nhiều nhất là ba nghìn, còn thiếu sáu nghìn. Tôi đã gọi điện đến nhân viên chăm sóc khách hàng của họ, người đó nói cũng không rõ. Tôi gọi điện cho người đó, chính là cái người giục trả tiền, nhưng không gọi được. Tôi cũng đã gửi tin, liên lạc với những mấy nhân viên chăm sóc khách hàng, nhưng đều vô dụng. Tôi vẫn bị… Hôm đó tôi thức dậy… thì chỉ… chỉ thay đổi một chút, còn bây giờ… mọi người nhìn tôi bây giờ xem, tóc của tôi vốn đen nhánh mà! Bây giờ thì đã đầu bạc trắng, da trổ đồi mồi… Tôi… Tôi thật sự chẳng biết phải làm sao… Tôi cũng đã đến bệnh viện. Hôm đó tôi đã đến bệnh viện, chính là ngày hôm sau nữa khi phát hiện sự thay đổi, tôi đã đến bệnh viện khám. Làm một cuộc xét nghiệm, tôi bảo tôi đột nhiên bị lão hóa, khuôn mặt thay đổi khác thường, trên mặt cũng đầy nếp nhăn. Bác sĩ bảo tôi, nào là tuổi trẻ đừng nên thức khuya, rồi nên vận động nhiều hơn… Mà thực ra tôi đâu phải, thật sự không có… Chỉ là qua một đêm… Sau đó mấy ngày, thì càng ngày càng… Thật đó, mọi người hãy tin tôi, chính là cái thứ đó! Vấn đề nằm ở cái phần mềm đó!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.