Ăn sáng xong, cả nhà chúng tôi ngồi đợi nhóm Gã Béo đến đây.
Lúc này em gái mới bắt đầu tỏ vẻ bất an. Vẻ bất an này xuất phát từ sự lo lắng cho tương lai phía trước.
Tôi nhìn thấy em gái đang lướt diễn đàn, đó là diễn đàn nội bộ của trường đại học Dân Khánh. Nhưng mà bây giờ nó chỉ có thể xem qua những thông tin công khai thôi, không có gì thú vị cả.
Một lúc sau, em gái lại bắt đầu lướt mạng xã hội, tìm kiếm thông tin về đại học Dân Khánh.
Vụ việc của quán gà rán đứng ở đầu bảng, nhưng chủ đề này đã hết hot từ lâu rồi.
Đại học Dân Khánh là một ngôi trường nổi tiếng trong nước, nhưng không so sánh được với hai ngôi trường đứng đầu cả nước, những thông tin về đại học Dân Khánh cũng sẽ có hạn. Một vài tin tức trên các tờ báo lá cải cũng không có liên quan gì đến đại học Dân Khánh.
Em gái đặt điện thoại xuống, hỏi tôi với vẻ lo lắng là lúc gặp bạn cùng phòng rồi phải làm gì.
Tôi bật cười.
“Anh!” Em gái trừng tôi, mặt đỏ lên.
“Dựa vào vận may thôi. Gặp phải người dễ gần thì ở chung với nhau thật tốt, gặp phải người khó ưa thì cũng không sao. Có những người không thường xuyên ở trong phòng đâu.” Tôi lên tiếng an ủi.
Chuyện này thật sự phải xem vận may thế nào thật.
So với việc em gái lo lắng sẽ gặp phải bạn cùng phòng khó ưa, tôi lại càng lo lắng hơn về việc nó gặp phải những người bạn cùng phòng thích các hiện tượng quái dị hay bói toán gì đó.
Tôi nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng xem tivi, lên tiếng nhắc nhở em gái lần nữa là không được đụng vào những thứ đó.
Em gái trợn mắt lên: “Em cũng đâu thích mấy thứ đó. Vả lại…”
Có thể nó đang nghĩ đến đứa bạn đã mất của mình, vẻ mặt hơi buồn buồn.
Tôi vốn định đưa tay lên xoa đầu em gái, nhưng nhìn thấy mái tóc đã chải chuốt gọn gàng của nó, tay tôi liền hướng xuống bả vai. Sau khi vỗ vai vài cái xong, tôi nói: “Được rồi. Trong lòng em biết là tốt. Người khác lôi kéo em, em cũng đừng tham gia.”
Em gái lại trợn mắt lên lần nữa: “Bây giờ có ai tin mấy thứ đó chứ? Chơi game, xem video không được à lại phải đi chơi những trò chơi tâm linh?”
Đây là lời thật lòng. Nhưng cũng đâu thể tránh khỏi việc có nhiều người thích tự làm theo ý mình.
Em gái vẫn đang lo sẽ gặp phải bạn cùng phòng khó ưa, không hài lòng về việc tôi chuyển chủ đề như vậy. Có lẽ nó thật sự không muốn nhắc đến những thứ đó, sợ nhắc đến những thứ như vậy.
Trong lòng tôi khẽ thở dài.
Điện thoại reo lên, Gã Béo Tí Còi tới rồi.
Tôi gọi cha mẹ rồi chủ động xách hai cái vali xuống lầu. Em gái cũng đeo một cái balo.
Xuống đến dưới lầu thì tôi liền nhìn thấy hai chiếc xe của Gã Béo và Trần Hiểu Khâu. Tiết Tĩnh Duyệt cũng ngồi trên xe Gã Béo, điều này khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Gã Béo và Tí Còi nhìn nhau, phát hiện có gì đó không ổn.
Họ lần lượt đi xuống xe, chào hỏi với người nhà tôi. Cha mẹ tôi lên tiếng cám ơn họ rồi đứng nói chuyện một hồi. Em gái chào hỏi cám ơn mọi người xong thì không nói gì nữa, không còn cái vẻ mặt lo âu như lúc nãy.
Tôi và Gã Béo, Tí Còi đi ra sau xe, để hành lí vào trong cốp.
Tôi hỏi hai người họ: “Có chuyện gì vậy?”
“Duyệt Duyệt hôm qua gọi điện thoại cho em, nói là đã nhìn thấy được một số thứ.” Gã Béo đáp.
Tôi bỗng cảm thấy khẩn trương: “Cô ấy nhìn thấy gì vậy?”
Gã Béo đưa ngón tay ra: “Móng tay.”
Móng tay?
Tôi không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn sang Tí Còi, cậu ta cũng lắc đầu. Cả hai chúng tôi đều nhìn về phía Gã Béo, cậu ta vừa lắc tay vừa nhún vai.
“Cô ấy cũng không biết, chỉ cảm thấy không ổn.” Gã Béo nói tiếp: “Cũng không biết là có chuyện gì.”
Đúng là phiền phức.
Tôi còn tưởng chuyện này sẽ tiến hành rất thuận lợi, xem ra bây giờ đã bắt đầu xuất hiện tình huống bất ngờ rồi. Chỉ mong tình huống bất ngờ này không liên quan đến người nhà của tôi. Cả ba người họ đều chỉ là những con người bình thường mà thôi.
Ba chúng tôi nói vài câu xong thì lần lượt lên xe.
Trần Hiểu Khâu lái xe chở bốn chúng tôi, Gã Béo, Tí Còi, Tiết Tĩnh Duyệt và Quách Ngọc Khiết đi chung một xe.
Trên đường đi, mẹ tôi lại bắt chuyện với Trần Hiểu Khâu, biểu hiện ra đặc tính của những bà dì đã lớn tuổi và nghỉ hưu. Tuy rằng tính cách của Trần Hiểu Khâu rất lạnh nhạt nhưng trước giờ cô ấy luôn rất lễ phép. Vì vậy mà trên đường đi, hai người họ cứ một người hỏi một người trả lời.
Tôi đang nghĩ về chuyện của Tiết Tĩnh Duyệt, nghe thấy tiếng điện thoại reo lên, mở ra xem thì thấy là tin nhắn em gái gửi đến.
“Mẹ đang tiến hành tra hỏi chị dâu tương lai của em nè! [Mặt cười] [Mặt cười]”
Tôi nhắn lại một cái tin nhắn có icon [Đánh bầm dập].
“Là bạn bè thôi.”
Tôi không có ý gì với Trần Hiểu Khâu cả. Thật sự thì trong đầu tôi lúc này chỉ đang nghĩ đến những chuyện quái dị, những vấn đề mấu chốt như sự thay đổi của thế giới và sự sống chết mà thôi.
Năm người chúng tôi, cộng thêm đám người Thanh Diệp đều không giống như là những người thích chuyện yêu đương. Cho dù là Gã Béo đang quen với Tiết Tĩnh Duyệt nhưng cũng không có cái thói quen show ân ái. Hai người đó ở chung với nhau như những cặp vợ chồng già vậy, cũng giống như hai người bạn rất thân. Theo Gã Béo thì cái sự chuyển tiếp này xảy ra một cách rất tự nhiên, bây giờ nghĩ lại thì lúc có chuyển tiếp này chính là lúc thế giới phát triển theo hướng xấu đi.
Có lúc tôi cũng nghĩ đến những câu chuyện cảm động trong các bộ phim về hiểm hoạ ngày tận thế, nhưng giữa chúng tôi và những bộ phim đó không có điểm gì giống nhau. Không có những tình tiết gay cấn, cũng không có kiểu dấy lên một tia hy vọng giữa lúc tuyệt vọng.
Nếu như phân tích ra thì thấy tuyệt vọng chiếm khoảng 99%, điều này khiến cho người ta không còn nghĩ đến gì khác nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải làm sao sống sót.
Xe chạy đến gần đại học Dân Khánh thì bị kẹt xe. Xung quanh đều là xe của phụ huynh đưa con em đến trường. Tình trạng này cũng gần giống với tình trạng ở gần trường thi vậy.
Một lúc lâu sau, hai chiếc xe của chúng tôi mới đi vào trong khuôn viên trường được, nhưng không thể dừng xe quá lâu trong trường.
Gã Béo và Trần Hiểu Khâu thả chúng tôi xuống, phải đi tìm chỗ khác để đậu xe. Tiết Tĩnh Duyệt ở lại trên xe Gã Béo, còn những người khác thì đi theo em gái.
Tôi và Tí Còi xách hành lí cho nó, mẹ và Quách Ngọc Khiết nắm tay nó, vừa đi vừa cười giỡn đến chỗ báo danh để xếp hàng. Cha tôi đi chung với chúng tôi, ông ấy cũng giống như những người trung niên khác, bắt đầu quan tâm đến chuyện cá nhân của Tí Còi. Tí Còi vừa cười vừa trả lời.
Một lát sau, Gã Béo, Tiết Tĩnh Duyệt và Trần Hiểu Khâu đã đậu xe xong và đang đi qua đây, nhưng em gái vẫn chưa hoàn thành thủ tục báo danh.
“Sao lâu vậy?” Gã Béo ngạc nhiên.
“Có thể là do quá đông người, chúng ta đến không đúng lúc.” Tôi đáp.
Chúng tôi bắt đầu bàn về ngày đầu nhập học đại học của mình, nội dung không khác nhau lắm. Tôi và Gã Béo, Tí Còi học chung lớp, học viện nhỏ, lớp nhỏ, ít người, thủ tục báo danh hay gì đó đều rất nhanh chóng. Tiết Tĩnh Duyệt học ngành kinh tế, xếp hàng đợi đăng kí đã phải tốn rất nhiều thời gian. Trần Hiểu Khâu cũng học ngành kinh tế, có thể nói chuyện với Tiết Tĩnh Duyệt được.
Lại đợi thêm một lát thì thấy Quách Ngọc Khiết đang nắm tay mẹ và em gái tôi chen ra khỏi đám đông. Về mặt này, cô ấy có ưu thế bẩm sinh, dù là giới tính hay sức lực đều rất hữu ích.
Những cậu sinh viên năm nhất đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn về phía Quách Ngọc Khiết. Khuôn mặt xinh xắn, dáng chuẩn, còn có thể chen ra khỏi đám đông một cách mạnh mẽ như vậy, biểu hiện của Quách Ngọc Khiết quá ư là nổi bật.
“Được rồi, chúng ta lên ký túc xá thôi.” Quách Ngọc Khiết tuyên bố.
Trên đường đi đến ký túc xá, nhóm người chúng tôi vẫn rất nổi bật. Những sinh viên khác đều có dẫn theo cả gia đình đến, nếu không thì dẫn theo cha mẹ hoặc là tự đến một mình, nhóm chúng tôi thì khác, hầu hết đều là những người thanh niên gần bằng tuổi nhau.
Bên khu ký túc xá nữ hiện giờ đang rất sôi nổi, già trẻ gái trai đi ra đi vào, không hề nhìn ra được đó là ký túc xá nữ.
Em gái nhận chìa khoá từ chỗ giáo viên quản lí, biết rằng có một người bạn cùng phòng của mình đã đến rồi thì bỗng cảm thấy hồi hộp.
Quách Ngọc Khiết an ủi: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ rất dễ gần mà. Không được cũng không sao. Tham gia câu lạc bộ rồi giao lưu với lớp, chắc chắn sẽ có thể tìm được bạn.”
Cuộc sống tập thể, điều đáng sợ nhất có lẽ chính là bị cô lập. Tôi chưa từng nếm trải qua cái cảm giác bị cô lập đó. Nhưng mà cũng có thể tưởng tượng ra được sơ sơ.
Đối với vấn đề này, nhóm Quách Ngọc Khiết sẽ hiểu rõ hơn, cả ba người này đều chỉ hoạt động cá nhân. Quách Ngọc Khiết thì khỏi nói rồi, lúc còn học đại học thì đã là một người rất kì lạ. Hai người còn lại, tôi cũng chỉ phỏng đoán thôi. Dù là tính cách nghiêm túc đến cổ hủ của Trần Hiểu Khâu hay là loại năng lực rắc rối kia của Tiết Tĩnh Duyệt thì lúc họ sống chung với tập thể chắc cũng không dễ dàng gì.
Tôi bước lên cầu thang, đi theo sau em gái và Quách Ngọc Khiết, hành lí trên tay dần khiến tôi cảm thấy nặng trĩu.
“Lầu bảy đấy. Hai người có cần đổi người không?” Lúc này Quách Ngọc Khiết còn quay đầu lại hỏi một câu.
Tôi và Tí Còi trả lời đồng thanh: “Không cần.”
Quách Ngọc Khiết cười hi hi, quay lại nói chuyện với em gái.
Có mồ hôi chảy ra trên người tôi.
Tôi xách cái vali nặng trịch, cái số “7” này thật sự là một con số vừa xa xôi vừa đáng ghét.
Cuối cùng cũng lên đến lầu 7, tôi để vali xuống đất, thở hắt ra một hơi. Tí Còi đặt cái túi to mà cậu ta xách nãy giờ lên trên vali, để tôi kéo đi.
Bánh xe vali ma sát với mặt đường phát ra tiếng “lọc cọc”.
Ngoại trừ Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết, cả đám người chúng tôi ai ai cũng thở hổn hển.
Tôi nhìn sang cha mẹ, Gã Béo và Tiết Tĩnh Duyệt có giúp đỡ một tay, cơ thể của hai người cũng rất cứng cáp nên cũng chỉ thở hổn hển thôi, những cái khác đều bình thường.
Quách Ngọc Khiết nắm tay em gái cũng để giúp nó một tay.
Tí Còi quay sang nói với em gái: “Bốn năm này em phải chịu cực rồi.”
Em gái thở dài.
Nhịp thở của tôi dần ổn định lại, nghe thấy những tiếng ồn ào trong ký túc xá, đột nhiên nhớ lại quãng thời gian còn đi học.
Có một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Ngoài kia có rất nhiều người nhao nhao cả lên.
Có một giọng nói truyền đến tai tôi.
“Có người nhảy lầu rồi!”
Tôi và nhóm Tí Còi đều cứng đờ cả người.
Sắc mặt em gái trắng bệch, còn cha mẹ thì lại bắt đầu lo lắng.
Người trên tầng này đều bắt đầu ồn ào lên, trong phòng ở ký túc xá bên trái có người cứ lắp lại hai chữ “nhảy lầu” mãi.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi, chạy nhanh về phía ký túc xá bên cạnh. Tôi đưa vali cho Tí Còi, bảo họ đợi ở đó, rồi cũng chạy vào trong đó.
Chủ nhân của căn phòng đó cũng không có ra ngăn cản. Họ đều tập trung ở ban công nhìn xuống dưới, còn rất lịch sự, nhường chỗ cho những người muốn xem.
Tôi ló đầu nhìn xuống thì thấy xung quanh tập trung một đám người, cũng nhìn thấy cái thi thể trong vòng bao vây đó. Khoảng cách bảy tầng nên nhìn không rõ lắm. Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang toà ký túc xá đối diện.
Nhìn lướt sơ qua thì tôi thấy ở lầu 7 đối diện xéo bên kia, có một cô gái và một người trông giống mẹ cô ta đang ngồi bần thần dưới đất, còn có một người đàn ông đang hỏi gì đó nhưng cố tình gằn thấp giọng, tôi không nghe được.
Nhìn ra xa, giữa một đám người xem náo nhiệt chỉ có biểu hiện của họ quá đặc biệt.
Trần Hiểu Khâu nói bên tai tôi: “Em không nhìn thấy gì.”
Tôi cũng lắc đầu và cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Không có âm khí, không có ma, chắc là… một vụ tai nạn thôi?
Tôi chau mày lại, trong lòng cảm thấy bất an.