Tôi không ngờ người dì này của Ngu Tiểu Cầm còn biết được chuyện năm xưa. Nhưng sự thật mà bà ta tin, là thần kinh của Ngu Tiểu Cầm có vấn đề.
Ngu Tiểu Cầm đang cúi mắt, lặng lẽ rơi lệ, không hề phản1bác.
Tôi cảm thấy bản thân Ngu Tiểu Cầm cũng đã bắt đầu hoài nghi điểm này.
Ân hận và tự trách đã khiến bà ta bắt đầu nghi ngờ kí ức và cách suy nghĩ của mình khi xưa.
Tôi không thể phản biện lại Thang Văn,8chỉ đành khuyên bà ta bình tĩnh lại.
“Năm xưa đã xảy ra chuyện gì ạ?” Tôi hỏi.
Thang Văn miễn cưỡng bình tĩnh lại, không nhìn Ngu Tiểu Cầm nữa: “Tôi cũng không rõ… Sau này tôi mới nghe chị tôi kể lại. Nó nhận cuộc2gọi không biết là của ai gọi đến ở bốt điện thoại công cộng bên đường, bà nội, hay bà ngoại gì đó. Chỉ vậy thôi. Sau đó cứ gàn gàn dở dở. Hình như luôn nói chuyện điện thoại. Chồng nó, cả vợ chồng4chị tôi hình như đã tin.” Thang Văn xoa đầu: “Cùng vì chiều theo nó. Còn đi mời những người gì đó, để làm pháp sự cho bà cụ. Lúc đó tôi đang bận việc… Tôi và chị chênh lệch tuổi với nhau rất nhiều. Lúc nhỏ chị ấy nuôi tôi, hai người cứ như hai mẹ con vậy. Đây là con trai út của tôi. Trước đó tôi đã có đứa con trai, lại bị bệnh trong thời gian ấy, nằm viện hơn một năm, nhưng vẫn mất…” Thang Văn siết chặt tay con mình: “Đến khi tôi biết được chuyện này thì chồng của nó đã mất. Chồng tôi đi dự đám tang. Trở về cũng không kể tôi nghe những chuyện này. Tôi nhìn bộ dạng của chị tôi… lúc đó nó tự mình đi thuê nhà, cũng không biết sống ở đâu, không liên lạc về nhà gì hết. Chị tôi đã báo cảnh sát đến mấy lần.”
Nước mắt của Ngu Tiểu Cầm càng chảy nhiều hơn.
“Hai vợ chồng chị ấy, sau này cũng xem như con gái đã chết. Không còn hơi sức để mà lo. Tôi thường đến thăm. Lúc họ mất, đã bảo tôi chuyển tiền cho nó. Họ có kiểm tra, thẻ ngân hàng của nó luôn được dùng đến. Mấy năm nay, nó cũng không đi làm, ăn uống tiêu dùng, đều là tiền để dành của họ. Lần trước tôi đến thăm, nhìn cái bộ dạng của nó… Tôi nghĩ thôi cũng kệ. Nó coi như tiêu một đời. Nếu sau này nó đi trước tôi, tôi sẽ làm đám tang cho nó. Còn như tôi đi trước, thì nhờ chồng con tôi, để họ làm giúp. Cứ vậy đi.”
Thang Văn mệt mỏi nói, không còn tức giận như khi nãy nữa.
Ngu Tiểu Cầm cũng chỉ biết khóc, nước mắt không ngừng rơi.
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy Thang Văn không hề biết gì về chuyện này, thực sự không cần thiết phải kéo bà ta vào. Cứ để bà ta nghĩ Ngu Tiểu Cầm bị điên, bây giờ đã bình thường lại một chút, vậy sẽ tốt hơn.
Thang Văn trút giận một trận với Ngu Tiểu Cầm xong, thấy Ngu Tiểu Cầm chỉ ngồi khóc, đã dịu giọng lại: “Tiếp đến cháu định làm thế nào? Cứ như vậy sao? Căn nhà ngày xưa của cha mẹ cháu đã đem bán rồi. Một phần tiền dùng để khám bệnh, một phần dùng để làm đám tang. Hóa đơn dì còn giữ lại đầy đủ. Bán nhà là tự chị ấy bán. Sau đó dì lấy tiền gửi cho cháu, còn gửi hóa đơn qua điện thoại của cháu. Cháu cũng không thèm trả lời.”
“Cháu xin lỗi…” Ngu Tiểu Cầm khe khẽ nói.
“Câu này không phải nói với dì.” Thang Văn nghẹn ngào: “Cháu khỏi rồi, nếu đã khỏi rồi thì ngày mai dì đưa cháu đến nghĩa trang… Cháu nên nói chuyện đàng hoàng với cha mẹ cháu một tiếng…”
Ngu Tiểu Cầm gật đầu.
Thang Văn đã có ý ra về.
Có lẽ bà ta đã không còn tình cảm gì với Ngu Tiểu Cầm. Hai mươi năm trước, có thể tình cảm giữa họ cũng không tệ, mẹ của Ngu Tiểu Cầm và Thang Văn thường xuyên qua lại với nhau. Nhưng hai mươi năm nay, tình cảm dẫu sâu đậm đến đâu cũng đã bị bào mòn sạch sẽ rồi.
Ngu Tiểu Cầm đã không còn trẻ, cũng đã bước vào tuổi trung niên. Còn Thang Văn thì e là đã về hưu rất lâu, là người đã bước một chân vào quan tài. Thang Văn nhìn vào có vẻ còn rất có tinh thần, nhưng cơn nóng giận mạnh mẽ vừa rồi đã làm bà ta mất quá nhiều sức.
Con trai bà ta dìu bà ta đi, tỏ rõ ý ra về.
Tôi đưa mắt ra hiệu đám Gã Béo, nhờ họ để mắt đến Ngu Tiểu Cầm, bản thân thì đi tiễn hai mẹ con Thang Văn.
Trong tòa lầu rất ồn ào, cầu thang cũng không dễ đi.
Cẩn thận bước xuống lầu, lại phải chui qua khe tường chật hẹp.
Vừa chui ra, giống như bước ra một thế giới khác vậy, xung quanh lập tức trở nên sạch sẽ.
Thang Văn quay đầu lại nhìn lần nữa.
“Lại còn phải phiền anh tiễn chúng tôi.” Con trai Thang Văn cảm ơn tôi.
“Không có gì. Xin lỗi đã khiến hai người cất công chạy qua đây một chuyến.”
“Không cần, không cần. Đây thực ra là chuyện gia đình của chúng tôi. Cảm ơn các anh đã quan tâm. Chị của tôi… Cảm ơn các anh nhé. Nếu không gặp các anh, chắc vẫn chưa ổn lại.” Con trai Thang Văn cảm ơn lần nữa.
Thang Văn không nói gì, bộ dạng mệt mỏi.
Họ đi xe hơi đến đây, xe đang đỗ ở bên đường.
Tôi chào tạm biệt họ, lúc đang sắp sửa đưa mắt tiễn họ lên xe ra về, một chuỗi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, khiến ba người chúng tôi đều khựng lại.
Thân thể tôi cứng đờ, chầm chậm quay đầu qua.
Ở bên tay trái tôi, cách khoảng năm mét, một bốt điện thoại màu đỏ đứng sừng sững ngay đó.
Lúc đến, vừa mới khi nãy, tôi không hề thấy nó.
Âm khí đang lượn lờ trên bốt điện thoại, cũng đã cho thấy vấn đề của nó.
Reng reng reng reng reng…
Tiếng chuông dồn dập, hệt như đang thúc giục người ta mau mau nghe máy.
Con trai Thang Văn rất kinh ngạc, ngơ ngác nói: “Ở đây sao lại có một…”
Thang Văn cũng đang ngơ ngác, nhưng ngay sau đó, mặt bà ta trở nên tái mét.
“Hai người đi trước đi.” Tôi hít vào một hơi, mới mỉm cười với họ: “Lên xe đi trước đi. Sau khi về đến nơi nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Con trai Thang Văn vẫn chưa phản ứng kịp.
Còn Thang Văn thì đang nhìn tôi chằm chằm.
“Không có gì đâu. Chuyện này tôi sẽ xử lý.” Tôi nói.
Thang Văn quay qua, nhìn về bốt điện thoại.
Trong đó trống rỗng. Do vị trí, tôi không thể thấy khung quảng cáo sau lưng nó. Chỉ nhìn bên trong bốt điện thoại thì giống như đúc bốt mà Ngu Tiểu Cầm đã đi vào trước đây. Chắc là cùng một cái.
Tôi tiến đến một bước, chắn tầm nhìn của Thang Văn lại: “Dì Thang, dì về trước đi.”
“Mẹ…” Con trai Thang Văn đang khá bất an.
Thang Văn nghiến răng: “Có gì mà sợ chứ! Mẹ đang muốn xem thử…”
“Dì Thang.” Tôi cao giọng nói: “Mời dì về trước đi. Chuyện này tôi sẽ xử lý.”
“Cậu…” Thang Văn nhìn tôi.
“Xin lỗi vì ban đầu đã không nói thật. Thực ra tôi có quen người mà hồi trẻ Ngu Tiểu Cầm đã thuê. Họ đã thất bại, không giải quyết được vấn đề của Ngu Tiểu Cầm.” Tôi gượng cười nói: “Dì Thang à, dì vui lòng đừng can dự vào. Bằng không, là tôi đã gọi điện mời dì đến, nếu dì gặp sự cố…”
“Tôi gặp chuyện, cũng không phải do cuộc gọi của cậu. Nếu tất cả đều là thật…” Thang Văn nhắm mắt lại: “Nếu mấy năm nay Tiểu Cầm không bị điên, nó đúng là đang luôn đi tìm… Thì tôi muốn nghe thử…”
“Dì Thang!” Tôi chau mày nói.
Con của Thang Văn cũng kéo bà ta lại: “Mẹ, đừng gây rối nữa! Mẹ…”
“Mẹ không phải đang làm càn. Mẹ đã từng tuổi này, con cũng đã lớn rồi, cha con cũng rất tốt. Mẹ còn sợ chuyện gì nữa chứ? Chị hai sao lại chết, Tiểu Cầm lại như vậy…” Thang Văn thở hắt ra một hơi, nhìn về phía bốt điện thoại.
Tôi nhìn thấy mắt bà ta khẽ trợn lên.
Tôi liền quay phắt đầu lại.
Trong bốt điện thoại vẫn trống rỗng.
“Mẹ!” Con trai Thang Văn kêu lớn một tiếng.
Qua khóe mắt của tôi, chợt thấy Thang Văn đi ngang qua người mình.
Bà ta chạy rất nhanh, hoàn toàn không giống người phụ nữ lộ vẻ mệt mỏi do tuổi đã cao lúc nãy.
Cách có năm mét, chớp mắt bà ta đã chạy đến, hai tay đè lên mặt kính của bốt điện thoại.
Tôi và con trai bà ta liền đuổi theo.
Nhưng hai người đàn ông đã chậm một bước.
Cửa của bốt điện thoại tự động mở ra, Thang Văn bước tới, đi vào trong bốt điện thoại.
Cửa đóng sầm lại.
Hai người chúng tôi cố hết sức cạy, đập, nhưng nhất thời vẫn không thể mở được cửa.
Người Thang Văn đang run rẩy, nắm lấy ống nghe, lúc nhấc lên còn suýt làm rớt nó.
Nhưng bà ta vẫn nhận cuộc gọi thành công.
Tiếng chuông báo ồn ào đã biến mất.
Tôi trông thấy Thang Văn trào nước mắt, đôi môi run rẩy, không kìm nổi xúc động.
Khẩu hình của bà ta…
“Tuấn… Tuấn?” Tôi đọc ra thành tiếng.
Người con trai ở bên cạnh chợt ngây người.
Tôi nhìn qua anh ta, cũng nhìn thấy cái bóng trên mặt kính ở trước mặt anh ta.
Trong bốt điện thoại, bên cạnh Thang Văn hình như đang có một người khác đứng đó… Phụ nữ… cụ già…
“Là bác… Tuấn Tuấn… là tên của anh trai tôi ngày xưa…” Người con trai lắp bắp nói.