“Đúng thế, thật sự là trùng hợp quá. Chúng ta chưa làm cái gì cả, đang lang thang trên đường thì gặp nó. Đã thế nó còn phát hiện ra chúng ta trước nữa chứ.” Tí Còi lập tức nói.
Quách Ngọc Khiết ngập ngừng nói: “Nó muốn bẫy chúng ta à? Nhưng trong câu chuyện không phải như thế mà? Nó đáng lẽ muốn tìm người giúp mình chứ.”
“Thế cũng không có nghĩa là nó không có ý xấu. Câu chuyện là câu chuyện, hơn nữa chuyện ấy đã lưu truyền nhiều năm như thế, không chừng1đã có biến đổi rồi. Chẳng phải có một câu chuyện kể là, một con ma bị nhốt trong chai không cách nào thoát ra ngoài, một trăm năm đầu tiên, nó ước gì có người cứu nó ra, nó sẽ khiến người đó có vô số của cải, trăm năm thứ hai, nó sẽ khiến người đó trường sinh bất lão, đến trăm năm thứ ba, nó sẽ giết người đã thả nó ra sao.” Tí Còi tiện mồm kể lại một câu chuyện mà mọi người đều thấy quen.
Trần Hiểu Khâu hỏi Tí Còi: “Anh8cảm thấy cô bé muốn dụ dỗ chúng ta sập bẫy ừ?”
Tí Còi sững sờ: “À… đó là suy đoán của anh thôi, nhưng…” Cậu ta trở nên rất xoắn xuýt. Suy nghĩ này chắc hẳn là do cậu ta nghi ngờ theo bản năng, chứ không phải đã suy xét kĩ càng, có kích hoạt năng lực của cậu ta hay không thì bản thân cậu ta cũng không chắc.
“Dù thế nào thì chúng ta cũng phải đi tìm con ma đó đúng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi lại: “Ngoài cô bé đó ra, chúng ta2còn manh mối nào khác không?”
Mọi người đều nhìn tôi.
“Tôi cảm nhận được chút âm khí.” Tôi trả lời, tỏ vẻ đăm chiêu: “Kể lại câu chuyện đó lần nữa đi. Có lẽ trước giờ chúng ta đã bỏ sót manh mối gì đó.”
Khi tôi nói những lời này, tim cứ đập thình thịch, chỉ sợ làm cho bốn người họ nảy sinh nghi ngờ, rồi khiến cho kí ức của tôi bị bóp méo.
Cũng may, chuyện như thế không xảy ra.
Trần Hiểu Khâu tán thành ý kiến của tôi, còn bổ sung thêm: “Tình huống lúc4này và câu chuyện đó không hoàn toàn giống nhau. Có thể là vài trăm năm qua đã khiến tình huống thay đổi rồi. Anh vẫn còn nhớ phiên bản ban đầu của câu chuyện chứ?”
Câu hỏi cuối cùng cô ấy quay qua hỏi Tí Còi.
Tí Còi gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh kể rất tỉ mỉ đấy.”
“Vậy thì kể lại một lần nữa đi.”
Tí Còi tằng hắng lấy giọng, sửa soạn một chút, rồi bắt đầu kể.
“Ngày xửa ngày xưa, ở một thị trấn nhỏ, có một cô bé tên là Lina. Khi cô bé chào đời, cha mẹ tặng cô bé một món quà, là một con búp bê. Con búp bê đó rất đẹp, Lina rất thích và coi nó như em gái của mình. Hằng ngày cô bé đều mang theo con búp bê, cùng con búp bê đi chơi. Hàng xóm đến rủ cô bé đi chơi, cô bé đều nói đang bận chơi cùng em gái và từ chối lời mời của họ.”
“Cứ như thế một thời gian, Lina bắt đầu đi học, cô bé còn muốn đưa búp bê đi học cùng và cô bé bị cha mẹ ngăn cản. Lina vừa khóc vừa quấy nhưng cuối cùng cũng phải miễn cưỡng chấp nhận. Mỗi buổi sáng cô bé đều tạm biệt con búp bê rồi mới đi đến trường, việc đầu tiên sau khi học xong là về chào con búp bê. Nhưng cô bé tốn nhiều thời gian ở trường rồi, về nhà còn có bài tập về nhà phải hoàn thành, thời gian dành cho con búp bê ít dần.”
“Vào cuối năm học đầu tiên, Lina không còn thói quen chào hỏi con búp bê nữa. Cô bé đã thích ứng với cuộc sống mới, có những niềm vui mới.”
“Tối đầu tiên của kì nghỉ, trong lúc ngủ mơ, Lina đã nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng. Cô bé ngồi dậy, đi ra ngoài, sau khi tìm kiếm một lúc thì phát hiện tiếng động từ trong phòng của cha mẹ truyền ra.”
“Lina mở cửa phòng cha mẹ ra, thì nhìn thấy dưới ánh trăng, thân thể cha mẹ cô đang đổ lên bàn, nằm trong vũng máu.”
“Lina sợ tới mức chạy ra ngoài, lớn tiếng kêu cứu. Toàn bộ hàng xóm ở cùng con phố đều bị đánh thức. Hàng xóm ngăn Lina lại, nghe cô bé kể lại sự tình. Cảnh sát chạy đến, xác nhận cái chết của cha mẹ Lina. Hai người họ đều bị dao đâm qua tim, cổ họng bị cắt đứt. Con dao được để lại hiện trường là dao của nhà Lina.”
“Không tìm thấy hung thủ. Lina được chú của mình nhận nuôi dưỡng. Cô bé mang hành lí đến nhà chú, không mang theo búp bê.”
“Nhưng tối đầu tiên chuyển đến đây, Lina liền phát hiện con búp bê đó xuất hiện ở đầu giường. Lina cảm thấy rất sợ hãi, đem chuyện này kể với chú. Mọi người đều cho rằng hung thủ đã theo dõi Lina, con búp bê này chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo.”
“Trưởng cục cảnh sát phải phái người bảo vệ Lina, hy vọng ngăn chặn được hung thủ.”
“Tối hôm đó, không có ai bước vào phòng cả, nhưng cô bé Lina vốn đang bị mất ngủ vẫn nghe thấy tiếng động. Cô bé rất sợ nhưng vẫn dũng cảm đi xem thử chuyện gì.”
“Cô bé nhìn thấy con búp bê của mình đang cầm dao đâm thủng tim người em họ mình. Chú thím của cô bé đã bị giết chết.”
“Con búp bê giết người mang trên người toàn máu tươi, đi tới hướng Lina và nói với Lina, như vậy là ổn rồi, sẽ không còn ai cản trở hai ta ở cạnh nhau nữa.”
“Lina nói chuyện này với cảnh sát, nhưng không ai tin con búp bê giết người cả. Mọi người đều cho rằng Lina bị điên. Lina bị đưa vào một phòng khám ở thị trấn. Con búp bê lần nữa lại xuất hiện trước mặt Lina. Lina hoàn toàn lên cơn điên, cô bé dùng con dao nhỏ trong phòng khám tự sát.”
“Con búp bê bây giờ mới hiểu, là Lina không muốn ở cùng với nó nữa. Nó vô cùng thích Lina, muốn sống vui vẻ cùng Lina.”
“Sau khi Lina chết, con búp bê đào thi thể của những người đã chết nhà Lina lên, biến bọn họ thành những con búp bê sống động như người thật. Bọn họ lại giết những người sống trong thị trấn, biến bọn họ thành búp bê. Cứ như vậy, không còn ai phát hiện ra sự bất thường về gia đình Lina. Mọi người đều hành động theo ý nó. Nó tạo ra một thị trấn nhỏ giả tạo và hạnh phúc. Khi tất cả chuẩn bị xong thì mới biến Lina thành búp bê.”
“Từ đó, cả thị trấn đều lặp đi lặp lại cuộc sống hạnh phúc giống nhau đó.”
Tí Còi thở ra một hơi dài: “Trên đây chính là phiên bản ban đầu của câu chuyện ‘Thị trấn búp bê’”.
Tôi nghe mà sởn cả gai óc.
Câu chuyện không được coi là quá kinh khủng, nhưng câu chuyện này với câu chuyện “Con búp bê của Lina” chỉ có bắt đầu và kết thúc giống nhau, còn những nội dung khác đều có thay đổi rất lớn!
Tí Còi vẫn chưa kể xong, vừa rồi chỉ là ngừng lại lấy hơi, cậu ta lập tức kể tiếp: “Trong hiện thực, thị trấn biến thành thị trấn búp bê trong thời gian rất dài, không có ai phát hiện ra sự khác thường. Mãi cho đến một năm nọ, có người khách lữ hành đi vào thị trấn, phát hiện ra cư dân thị trấn này rất kì quái. Những cư dân này đều không để ý đến ai cả, ngày nào cũng đều làm những việc giống nhau. Mọi người đều không chú ý đến sự tồn tại của anh ta. Anh ta muốn điều tra rõ sự thật. Ở trong thị trấn tìm kiếm một hồi thì phát hiện ra có một cô bé đang nhìn mình, nhìn với ánh mắt tràn ngập cầu xin.”
“Người lữ hành đó chặn cô bé đang trên đường đến trường lại, hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì. Cô bé không trả lời, giống như cơ thể cô bé không chịu sự điều khiển của cô bé vậy.”
“Người lữ khách này đi qua rất nhiều nơi, hiểu biết rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người. Anh ta dùng nước thánh mà anh bạn mục sư của mình tặng mình để đổi lấy sự tự do cho cô bé. Nhưng cái được tự do chỉ là linh hồn của cô bé. Linh hồn của cô bé từ trong bay ra, thân thể của cô bé tiếp tục đi, linh hồn lưu lại trước mặt người lữ khách, đem toàn bộ chuyện xảy ra ở thị trấn kể cho người này biết.”
“Người lữ khách này tức tốc hiểu ra, thị trấn này đã bị nguyền rủa, con búp bê đó đã bị nguyền rủa, có được sức mạnh cực lớn, biến cả thị trấn thành ra như vậy.”
“Cô bé dắt người lữ khách đó đi tìm con búp bê, đem nước thánh hắt lên người nó.”
“Nước thánh vừa tiếp xúc với cơ thể con búp bê thì từ trong người nó liền vang ra tiếng gào thảm thiết, trên người nó cũng lưu lại nhiều vết cháy đen do bị thiêu đốt, chẳng bao lâu sau, nó đã hoàn toàn biến thành tro bụi.”