Giống như ác mộng lại xuất hiện vậy, chuyện này đối với Lina mà nói, nhất định là một chuyện khủng khiếp không gì sánh được.
Cô bé khóc rất lâu, mới tiếp tục khàn giọng kể: “Chị gái kia bị bọn họ giết. Hồn của chị gái đó và em giống nhau… Chúng em không có cơ thể. Những người khác đều bị bọn chúng bắt giữ, bị bọn chúng nhồi nhét vào bên trong cơ thể. Thị trấn biến trở lại hình dạng ban đầu… Em gái vẫn cứ cười suốt.1Em không biết nên làm thế nào. Chị gái kia… phát điên… Chị ấy điên rồi… Vài ngày sau đó, những người đó đi đến thị trấn nhỏ để tìm kiếm chị gái ấy. Em gái dường như là sớm đã biết trước được sự việc này, khôi phục mọi thứ trở về với nguyên bản. Bọn họ trốn hết rồi, trốn vào bên trong quan tài. Những người đó đều không tìm thấy được thứ gì. Bọn họ vừa đi, em gái liền lấy thi thể của chị gái kia ra.8Em nhìn thấy cơ thể của em gái ngã xuống, cơ thể của chị gái kia đứng dậy. Và rồi nó rời khỏi đó… Em không thể rời khỏi thị trấn nhỏ này được, em muốn phá hủy đi cơ thể của em gái, nhưng bọn họ ngăn cản em lại. Em không có cách gì cả… Chỉ có thể, chỉ đành như thế… Đợi đến khi cơ thể của chị gái kia quay về thì còn đưa cả người bạn trai của chị ấy quay lại, về sau, còn có những2người khác… Bọn họ đều bị giết, rồi bị biến thành thứ đó…”
Điều này lại khớp với câu chuyện của Tí Còi.
Phần có vấn đề, giới hạn chỉ vỏn vẹn ở một số chi tiết. Thân phận thực sự của linh hồn đồ chơi đó khiến tôi sinh ra sự hoài nghi.
Lina lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt: “Khoảng thời gian đó, có một nữ phù thủy đến. Chính là phù thủy mà mọi người nói đến đấy. Em gái đã lừa nữ phù thủy ấy. Nữ phù thủy đó4hình như không thích linh hồn của chị gái đó. Chị gái đó cả ngày điên điên khùng khùng… Nữ phù thủy đem thi thể và cả linh hồn của chị gái ấy đi. Chỉ thế thôi, không còn người nào vào nữa. Bọn họ cũng không phát hiện em gái. Em nghe nó kể câu chuyện về ‘Thị trấn búp bê’, cả về lời nguyền, em không biết được nó rốt cuộc là chuyện gì… Về sau đó, không còn người nào vào nữa, ở đây, lại khôi phục về nguyên dạng…”
“Nói như thế, bên trong cơ thể của con búp bê đó không phải là một ma nữ?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina lắc đầu.
Nhóm Trần Hiểu Khâu chau mày lại.
Bọn họ một mực tin rằng trò gây rối là của một con ma nữ lợi hại, e rằng nguyên nhân không chỉ là vì câu chuyện của Tí Còi, mà còn có những nguyên do khác.
Có chuyện gì về Lữ Xảo Lam mà tôi không hay biết chăng? Thứ họ nhìn thấy là một con ma nữ đã giết chết Lữ Xảo Lam ư?
Tôi đang mải suy đoán thì Trần Hiểu Khâu dường như đã suy nghĩ rõ ràng, bắt đầu phân tích.
“Lai lịch của con búp bê không rõ ràng. Có lẽ không phải là linh hồn đồ chơi như gấu bông. Con ma nữ mà chúng ta nhìn thấy có khả năng là đã nhập vào cơ thể của con búp bê rất nhiều năm trước rồi. Cô ta sử dụng cơ thể của con búp bê để hành động, cũng có thể nhập vào bên trong cơ thể của người sống.” Trần Hiểu Khâu nói rồi nhìn vào mắt của Lina: “Con búp bê đó là của cha mẹ em tặng cho em, bọn họ lấy con búp bê ấy từ đâu?”
Lina lắc đầu.
Cha mẹ của cô bé đều đã biến thành búp bê đồ chơi, năm đó chưa hề nói ra sự việc này, bây giờ càng không thể nào giải đáp những nghi vấn của chúng tôi.
“Anh đã từng nghe qua những câu chuyện như thế này chưa?” Quách Ngọc Khiết hỏi Tí Còi.
“Cái gì? Ác linh bị phong ấn bên trong con búp bê hả? Chuyện kiểu này nhiều lắm mà? Cũ rích…” Tí Còi nói với vẻ bực dọc, có vẻ như nhất thời nghĩ không ra nội dung cụ thể của câu chuyện.
Cậu ta nói cũng không sai, ác linh bị phong ấn trong búp bê, ác ma nhập vào búp bê, chuyện kiểu này đều đã được thể hiện trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình hiện đại. Con rối hình người luôn mang đến cho người khác một cảm giác khiếp sợ, quá giống con người nhưng lại không phải là người, nó đã trở thành tư liệu kinh dị hay nhất.
Mô tuýp này rốt cuộc là do tác giả quyết định dựng lên sau khi đã suy xét bằng lý trí; hay là trước đây rất lâu, thật sự có một con búp bê hình người khủng khiếp như thế, có nguồn gốc thật như thế này, nên trong thời gian tiếp sau đó mới phát triển thành một câu chuyện mang hình thái kinh dị mà mọi người quen thuộc, e rằng khó mà xác nhận được.
Chúng tôi đều cảm thấy rằng đây là câu đố chẳng thể giải đáp, không nên lãng phí thời gian cho việc này.
“Chỉ cần giải quyết bản thân con búp bê thì có thể giải quyết xong thứ đó rồi.” Gã Béo nói.
“Người lữ khách đó lúc ban đầu chưa thể giải quyết triệt để con búp bê.” Trần Hiểu Khâu nhìn về phía Lina.
Sự việc này chỉ có mỗi Lina có thể trả lời được.
“Người lữ khách rốt cuộc là làm thế nào vậy? Ông ta có nói không, con búp bê đã như thế nào?” Trần Hiểu Khâu dò hỏi Lina.
Lina không phản ứng.
“Lina?” Quách Ngọc Khiết gọi một tiếng.
Lina ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt đầy sợ hãi.
“Sao thế?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Ánh mắt của Lina đáng nhìn về chúng tôi chứ không phải là đằng sau chúng tôi. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau mà không nhìn thấy trên cơ thể có thứ gì.
Lina đứng bật dậy trong hoảng loạn: “Là búp bê! Là em gái! Em gái!”
“Cái gì? Lina, em đang nói cái gì? Lina… làm sao vậy?” Giọng nói của Quách Ngọc Khiết trở nên run rẩy vì thân thể của Lina đã trở nên méo mó.
Linh hồn của cô bé hình như không được ổn định, đang có sự biến đổi. Khuôn mặt của cô bé trở nên dữ tợn, cơ thể toát ra một loại hơi thở tà ác, cô bé vẫn còn đang run rẩy, run rẩy vì sợ hãi.
Năm người chúng tôi đều bắt đầu cảnh giác.
Trần Hiểu Khâu đã kéo Quách Ngọc Khiết đang ở phía trước qua. Tôi bay đến phía trước nhất. Trong năm người, cũng chỉ có một mình tôi là có chút khả năng chiến đấu thôi. Năng lực của bốn người bọn họ đều không thích hợp để chiến đấu.
“Là em gái! Người em gái đang đợi mẹ về nhà!” Lina cất lên tiếng hét chói tai.
“Lina! Em bình tĩnh lại đi! Em đang muốn nói cái gì?” Tôi quát lên một tiếng, hy vọng có thể khiến cho Lina bình tĩnh lại.
“Á á….” Lúc này Lina bỗng nhiên chỉ biết gào thét đinh tai nhức óc.
Cả căn nhà lung lay vì tiếng thét chói tai của Lina. Còn bên ngoài căn nhà cũng có những âm thanh hỗn loạn vang lại.
Thế này thì không ổn! Nếu như Lina không thể nào bình tĩnh được, e rằng chúng tôi chỉ có cách là giải quyết cô bé trước tiên…
Trong tầm nhìn, tôi thấy có một bóng người lướt qua, lập tức hoảng hốt, định kéo Quách Ngọc Khiết lại.
Quách Ngọc Khiết chạy vút qua, chúng tôi cách Lina cũng không xem là quá xa, Quách Ngọc Khiết đã đến ngay trước mặt của Lina chỉ với vài bước chân, ôm chầm lấy cô bé.
“Quách Ngọc Khiết!” Tôi vừa lo sợ vừa tức điên.
Như thế thì quá nguy hiểm!
Quách Ngọc Khiết vờ như chẳng nghe, chỉ ôm lấy Lina, xoa xoa đầu vỗ về cô bé, nhè nhẹ vỗ lưng nó.
Nhưng lạ thay là Lina đã yên lặng trở lại, không còn la hét inh ỏi nữa.
Tôi nhìn Quách Ngọc Khiết mà lòng đầy thắc mắc. Lẽ nào năng lực của Quách Ngọc Khiết ngoài khả năng thu hút những hồn ma ra, còn có tác dụng trấn an được tinh thần của họ ư?
Tôi nhìn về phía Trần Hiểu Khâu đang ở bên cạnh, Trần Hiểu Khâu cũng rất kinh ngạc.
Cả năm người chúng tôi, chỉ có năng lực cụ thể của Quách Ngọc Khiết là không cách nào xác định được, chỉ biết được nôm na. Bây giờ dường như đã được hiểu sâu sắc hơn.
“Không sao rồi, không sao rồi. Đã không sao rồi.” Quách Ngọc Khiết dỗ dành. Cũng khó cho một người có sức khỏe kinh khủng như cô ấy, lại có thể kiểm soát tốt sức lực, không làm Lina bị thương.
Có lẽ nguyên nhân là do Lina là một hồn ma, Quách Ngọc Khiết không thể thật sự đánh được cô bé?
“Không sao rồi.” Quách Ngọc Khiết nắm lấy đôi vai của Lina.
Vẻ mặt của Lina đã ổn dù vẫn còn hơi sợ, nhưng hình thái của hồn ma đã ổn định.
“Hồi nãy em muốn nói điều gì?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina trầm mặc một hồi: “Là em gái… Morris, có một truyền thuyết nói rằng… có một cô con gái nhỏ sống cùng với cha mẹ, còn có cả anh trai và chị gái cùng sống chung với nhau. Có một ngày, cha mẹ và anh chị của cô gái đều tự nhiên biến mất, trong nhà chỉ còn lại mỗi cô gái và con búp bê mà cô gái luôn ôm khi đi ngủ. Cô gái rời khỏi nhà để đi tìm kiếm thì phát hiện… cả một thị trấn nhỏ… đều chẳng thấy đâu nữa… Đó là, đó là thị trấn Morris trước đây, là chuyện sớm nhất xảy ra ở thị trấn Morris…”
Cùng với lời kể của Lina, tôi đột nhiên cảm nhận thấy, khối âm khí đang ở xa xa kia đang mạnh lên, chưa kể còn có xu hướng trở lại trạng thái ma vương!