Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 67: C67: Là con ép cậu ấy



Lương Phóng không có khẩu vị, Lương Thần lại có khẩu vị cực tốt.

Ngày hôm qua Trác Thiệu ghen đánh Lư Nghị Siêu, còn hôn cậu… Bây giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như đang bay.

Nhanh chóng ăn sạch một bát mì lớn, Lương Thần nói với Lương Phóng: “Ba, con đến công ty Trác Thiệu rồi!”

Mấy năm nay Lương Thần chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến công ty Trác Thiệu hỗ trợ.

Trước kia Lương Phóng rất ủng hộ việc này, ông cảm thấy con trai mình đi theo Trác Thiệu, có thể học hỏi thêm một chút, sau này cũng dễ tiếp nhận công ty của ông, nhưng bây giờ…

Đây rõ ràng chính là dê vào miệng cọp!

“Thần Thần, hôm nay người phiên dịch tiếng Anh cho ba xin nghỉ, nhưng lại có một số tài liệu cần phiên dịch, con đến chỗ ba hỗ trợ đi.” Lương Phóng tìm một lý do để giữ con trai.

Con trai ông học tiếng Anh rất tốt, dịch các tài liệu không có vấn đề.

“Ba, con không rành thuật ngữ chuyên ngành.” Lương Thần nói, tuy rằng tiếng Anh của cậu rất tốt, có thể xem văn bản hoặc xem phim truyền hình tiếng Anh không có phụ đề, nhưng dịch thuật không giống như vậy.

Một người có thể viết một cuốn tiểu thuyết, nhưng chưa chắc có thể viết hợp đồng kinh doanh.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì cậu cũng không muốn đến chỗ Lương Phóng.

Ngày hôm qua Trác Thiệu hôn cậu, hôm nay cậu còn muốn tiếp tục, không muốn rời khỏi Trác Thiệu.

“Không sao, cái nào có thể phiên dịch thì con cứ phiên dịch, cái nào không biết thì để lại đó, ba tìm người xem một chút là được.” Lương Phóng nói.

Mấy năm nay Lương Phóng vẫn đối xử tốt với cậu, hiện tại khó có được yêu cầu gì đó, cậu cũng không thể không làm được… Lương Thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cùng Lương Phóng đi Hâm Hòa.

Ba năm trước, ngay cả một văn phòng đàng hoàng Hâm Hòa cũng không có, ông chủ như Lương Phóng chỉ có thể ngủ trên gác xép phía trên văn phòng bán hàng, nhưng hiện tại, Hâm Hòa có một tòa nhà văn phòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Chương 44

Mảnh đất ở thôn Tiểu Đường, Lương Phóng ngoài việc xây nhà ở ra, còn xây dựng một trung tâm thương mại, một tòa nhà văn phòng.

Tòa nhà văn phòng kia vô cùng lớn, Hâm Hòa chiếm ba tầng trên cùng, còn lại tất cả đều cho thuê, hiện tại chỉ riêng tiền thuê nhà hàng tháng, đã là một khoản thu nhập rất lớn, tòa nhà này còn có thể thế chấp…

Lương Phóng rất thích tòa nhà này, những người khác trong tòa nhà thì rất thích Lương Phóng.

Sau khi Lương Phóng vào tòa nhà văn phòng, không ngừng có người tới chào hỏi ông, cũng có người hỏi Lương Thần hoặc tò mò nhìn về phía Lương Thần.

Trong tòa nhà có rất nhiều người biết Trác Thiệu, còn có người cho rằng Trác Thiệu là con trai của Lương Phóng, nhưng bọn họ lại không biết Lương Thần.

“Đây là con trai tôi, vừa mới tốt nghiệp lớp 12.” Lương Phóng cười tủm tỉm, không ngại giới thiệu Lương Thần với mọi người.

Nhân viên bên Trác Thiệu đều còn trẻ, không giống Lương Phóng bên này có rất nhiều người lớn tuổi đi theo Lương Phóng, mà điều này không thể nghi ngờ khiến Lương Thần có chút không được tự nhiên.

May mắn thay, Lương Phóng không để cậu giao tiếp với những nhân viên đó, chỉ gọi cậu đến văn phòng của mình, sau đó đưa cho cậu một xấp tài liệu tiếng Anh.

Một chồng dày tài liệu như vậy, phải mất một thời gian dài để dịch tốt! Lương Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng rất nghiêm túc làm việc… Cậu phải nhanh chóng phiên dịch xong, như vậy mới có thể đi tìm Trác Thiệu!

Lương Thần rất nghiêm túc làm việc, ngẫu nhiên gặp phải cái không hiểu, liền gửi tin nhắn hỏi Trác Thiệu đáp án —— mấy năm nay, tuy rằng Trác Thiệu không tiếp tục đi học, nhưng vẫn có học tập, trong nhà các loại tư liệu kiến trúc xây dựng chất thành một đống lớn

Trác Thiệu giúp Lương Thần giải đáp từng cái một, hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, ở chung vô cùng ấm áp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3865

Lương Phóng: “…”

Con trai hắn vậy mà lại ở trước mặt ông cùng người yêu tán gẫu nhiệt tình ngất trời!

Lương Phóng rất buồn bực, càng làm cho ông buồn bực là một giờ chiều Lương Thần liền bận rộn xong, còn nói muốn đến chỗ Trác Thiệu…

Lương Phóng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để giữ Lương Thần lại: “Thần Thần, chỗ này của ba còn có chút vấn đề, con giúp ba xem một chút…”

Mấy ngày tiếp theo, Lương Phóng đều đang tìm mọi cách ngăn cản con trai mình và Trác Thiệu gặp mặt.

Ông sống nhiều năm, làm việc vô cùng chu đáo, thế cho nên ngay từ đầu, Lương Thần hoàn toàn không phát hiện, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng Lương Thần cũng mơ hồ cảm giác được không thích hợp.

Hình như Lương Phóng đang cố ý giữ cậu lại?

Sự hoài nghi của Lương Thần rất nhanh đã được chứng thực.

Hôm nay cậu vừa đến cửa phòng trà, liền phát hiện bên trong có người đang bàn tán về mình.

“Ông chủ nhỏ thật đẹp trai ha!”

“Còn rất tài hoa! Mới tốt nghiệp lớp 12, cậu ấy đã biết dịch tư liệu, mà còn không dịch sai nữa!”

“Rất lợi hại! Trước đây Tony ỷ vào tiếng Anh tốt cả ngày khoe khoang, gần đây không dám làm như vậy nữa.”

“Nếu tôi là anh ta, tôi cũng không dám khoe khoang, còn nói cái gì là du học trở về, kết quả tư liệu phiên dịch không khác gì một học sinh trung học, còn không nhanh bằng người ta!”

“Mọi người nói xem có phải Lương tổng cố ý mang con trai đến đánh mặt Tony không?”

“Có thể… Bằng không tại sao mỗi ngày Lương tổng đều để tiểu Lương tổng dịch một phần tư liệu?”

Dịch giả của công ty vẫn luôn ở đây, trong khoảng thời gian này những gì mình làm thực ra đều vô ích?

Lương Thần nhíu mày, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát trực tiếp tìm đến Lương Phóng: “Ba, con có việc phải đi.”

“Con có chuyện gì?” Lương Phóng hỏi.

“Trác Thiệu bảo con qua ăn cơm.” Lương Thần nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Trời nóng như vậy, ra ngoài ăn cơm cũng quá mệt mỏi. Như vậy đi, vừa lúc ba có một thư ký ở bên Phong Hòa gia viên, bảo cậu ta đi đem đồ ăn Trác Thiệu nấu tới đây?” Lương Phóng hỏi.

Lương Thần nhìn Lương Phóng, cắn răng hỏi: “Ba… Có phải ba biết gì không?” Sau đêm đó, Lương Phóng vẫn luôn cố gắng ngăn cách cậu và Trác Thiệu, có phải Lương Phóng đã biết điều gì không?

Là Lư Nghị Siêu nói cho ông biết sao?

Ngay từ đầu Lương Thần có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại tỉnh táo lại.

Thật ra Lương Phóng biết cũng không có gì… Sớm muộn gì ông cũng sẽ biết.

Lương Thần đối với Lương Phóng là áy náy, nhưng cậu biết mình không sửa được, nếu Lương Phóng cảm thấy cậu mất mặt, không muốn nhận cậu nữa, cậu liền đi tìm Trác Thiệu là được rồi, sau này lại tích góp thật nhiều tiền, đem tiền Lương Phóng cho cậu trả hết gấp đôi…

Vẻ mặt Lương Thần tỉnh táo lại, Lương Phóng nhìn con trai mình, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Ông hối hận, hối hận trước đây vì đã bỏ bê đứa nhỏ.

Đứa nhỏ này nếu từ nhỏ được ông mang theo chăm sóc, cùng ông thân cận, như thế nào cũng không đến mức phải cẩn thận như vậy…

“Con và Trác Thiệu đang nói chuyện yêu đương?” Lương Phóng hỏi.

“Vâng.” Lương Thần thừa nhận.

Lương Phóng âm thầm thở dài, lại hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

Lương Thần không muốn lừa Lương Phóng, cuối cùng nói: “Đầu tháng ba sau khi con được Trác Thiệu cứu.”

Quả nhiên, hai đưa này đã bí mật thông đồng với nhau từ lâu!

Lúc đó Trác Thiệu mới mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà đã bắt cóc con trai mình… Tâm tình Lương Phóng vô cùng phức tạp.

Lúc này Lương Thần lại nói: “Ba, đây đều là lỗi của con, là con bức Trác Thiệu, cậu ấy vốn không thích con, nhưng con ép cậu ấy ở cùng một chỗ…”

Trác Thiệu không thích nó? Con trai mình đang nói cái gì vậy?! Lương Thả nghe mà sửng sốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.