Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 111: Chương 111



Ngày hôm sau, làn gió ban mai phả vào mặt, tinh thần thoải mái.

Sáng sớm, Cửu Thiên đã đi ra sân bắt đầu tu hành.

Tay cầm trọng kiếm, Cửu Thiên chậm rãi vung lên, canh khí trên người bốc lên.

Hơi thở đều đặn, bước chân vững vàng, cũng không thấy động tác của hắn nhanh như thế nào, chỉ thấy gió ở bốn xung quanh đều chuyển động theo động tác của Cửu Thiên.

Tiểu Hắc uể oải bò trên cửa của ngôi nhà gỗ, thực ra ngôi nhà gỗ này là của đại sư huynh.

Nhưng bây giờ đại sư huynh tu luyện ở sau núi, nên Cửu Phàm ở tạm đây một buổi tối, hôm nay hắn còn phải đi lên núi chặt củi để làm ngôi nhà gỗ của mình.

Cửu phòng của hai anh em Sở Chính, Sở Trực lần lượt mở ra, hai người duỗi eo gần như giống nhau, sau khi nhìn nhau Sở Chính nhìn Cửu Thiên đang luyện kiếm nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ thật chăm chỉ.”
Sở Trực cầm một bát đá, vừa uống nước vừa nói: “Kiếm mang theo khí áp, ngưng tụ mà không tan, cảnh giới thật mạnh.

Chỉ là chiêu thức của kiếm có chút không đúng.”
Cửu Phàm nghe thấy lời nói của Sở Trực, thu kiếm, quay đầu nhìn Sở Trực nói: “Tam sư huynh đúng là biết nhìn cao trông rộng, đệ chưa từng học kiếm pháp, chỉ luyện tập một cách tùy tiện thôi.”
Sở Chính, Sở Trực đều sững sờ.

Sở Trực nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ đang lừa huynh đúng không.

Cảnh giới kiếm đạo như thế này, đệ thật sự chưa từng luyện qua kiếm pháp?”
Sở Trực nói tiếp: “Lừa cũng không đúng, Cửu Thiên sư đệ.

Loại chuyện giả heo ăn hổ này huynh cũng thường làm, nhưng cũng không đóng kịch một cách vụng về như đệ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Với sư huynh đệ còn giả vờ cái gì chứ.”
Cửu Thiên ngượng ngùng nói: “Thật sự chưa từng học.

Chỉ là tự bản thân lĩnh hội được một vài thứ mà thôi.”
Ánh mắt Cửu Thiên rất chân thành, quả thật không giống đang nói dối.

Sở Chính, Sở Trực ngơ ngác nhìn nhau.

Sau đó, Sở Trực nói: “Đã như vậy, huynh sẽ mặt dày dạy cho đệ một vài thứ.

Cửu Thiên sư đệ có muốn học không?”
Cửu Thiên cười đứng qua một bên.

Sở Trực đi về phía trước, trát ổn mã bộ, tay trái hướng lên trời, tay phải hư án, ở bên cạnh Cửu Thiên chậm rãi thủ thế.

Hàn Liên cũng ra khỏi cửa từ lúc nào, ngồi xổm trước cửa, nói: “Cửu Thiên sư đệ.

Kiếm pháp của Sở Trực sư huynh rất cao, cùng với nhị sư huynh Sở Chính được gọi là đao kiếm song hùng, bên dưới ngoại canh cảnh không có đối thủ.

Mặc dù cũng bình thường, nhưng đệ cũng phải chăm chỉ học.

Đợi đệ học thành rồi, sư huynh cũng dạy đệ hai chiêu tản thủ, bảo đảm đệ thỏa thích thể hiện, chơi đùa nhân gian.”
Mắt Cửu Thiên sáng lên, tự động bỏ qua lời nói phía sau của Hàn Liên.

Dưới cảnh giới ngoại canh không có đối đủ?
Vậy hắn phải xem một cách cẩn thận.
Sở Trực khẽ cười, vẫy tay về phía Hàn Liên.

Trên người lóe lên chút canh kình, giây tiếp theo, Hàn Liên nhảy dựng lên giống như chim sợ cành cong.
Răng rắc một tiếng vang lên, mặt đất dưới chân Hàn Liên xuất hiện một đường kiếm khí hẹp và dài.

Sở Trực lại xoay tay, Hàn Liên vừa kêu lên haha, vừa lùi về sau hai bước.

Cửu Thiên nheo mắt lại để nhìn cho rõ, láng máng có thể nhìn thấy canh kình mà Sở Trực sư huynh phóng ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 90: Tư thế đứng thẳng và bước đi, quả thật là vấn đề chồng chất

Nhưng Sở Trực sư huynh không có thực lực của ngoại canh giới.

Anh ta như này là đã làm được canh kình khống chế cánh tay như một mệnh lệnh, lập tức phóng ra ngoài.

Cổ tay của Sở Trực liên tục lật và xoay, hai chân cũng khẽ di chuyển.
Hàn Liên bị từng đường canh kình vô hình làm cho nhảy lên nhảy xuống, tiếp tục vung quyền ra tay, canh kình bao phủ lên người, nhưng vẫn bị khí vô hình ngăn lại.

Quần áo trên người rất nhanh đã bị khoét thành nhiều lỗ.

Hàn Liên hét lên: “Tam sư huynh, đệ sai rồi.

Hừ, hừ, đệ không có nhiều quần áo để thay đâu, còn không dừng lại, đệ sẽ giành quần áo của huynh để mặc đó.”
Cuối cùng Sở Trực cũng dừng lại, quay đầu nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, nhìn rõ chưa?”
Cửu Thiên biết được một chút, gật đầu: “Hiểu một chút.”
Sở Trực nói: “Bộ kiếm pháp này quan trọng ý cảnh, chiêu thức cũng khá tốt.

Tấn công phòng thủ nhất thể.

Đệ đi về phía trước để xem kỹ hơn.”
Cửu Thiên nghe thấy vậy thì đi về phía trước, lúc hắn nhìn thấy phía bên dưới chân của Hàn Liên, lập tức sững sờ.

Bên trên mặt đất là một hình bát quái âm dương rõ nét, rõ ràng hắn nhìn thấy lúc Sở Trực sư huynh dùng chiêu chỉ tùy tiện vung tay, nhưng tại sao lại xuất hiện kết quả như thế này.

Hàn Liên nhìn lỗ thủng trên quần áo của mình, khóc không ra nước mắt.
Cửu Thiên đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng quay lại, nhìn bên dưới chân Sở Trực sư huynh.

Quả nhiên cũng là một hình bát quái âm dương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 128

“Kiếm pháp hay.”
Cửu Thiên nói.

Sở Trực khẽ cười nói: “Cũng chỉ có một chút sở trường như vậy thôi.

Cửu Thiên sư đệ, đệ có thể thử học xem, bộ kiếm pháp này đến ngoại canh cảnh, uy lực sẽ nâng lên rất nhiều, cũng rất tốt.”
Hàn Liên cũng bước hình chữ bát đến, nói: “Hơn cả tốt ấy.

Bộ âm dương huyền long kiếm này là võ kỹ cấp thổ.

Mặc dù không so được với tả thiên đao của Sở Chính sư huynh.

Nhưng cũng ngang ngửa nhau.

Sở Chính sư huynh, huynh có muốn thể hiện một chút không.”
Sở Chính cười một cách sảng khoái, nói: “Có thể.

Cửu Thiên sư đệ có muốn xem không?”
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên là muốn.

Sở Chính sư huynh, mời.”
Sở Chính đi đến, trên tay cũng không cầm vũ khí gì, bình tĩnh nói: “Mấy người tránh ra một chút.”
Cửu Thiên lùi lại hai bước, nhìn Sở Trực, Hàn Liên lùi tận vào trong nhà.”
Sở Chính quay đầu nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, tốt nhất đệ nên lùi thêm một chút.”
Cửu Thiên nghe thấy vậy lại lùi về sau mấy bước, nhưng nhìn ánh mắt của Sở Chính, hình như mấy bước này vẫn chưa đủ, dứt khoát đi đến bên cạnh Hàn Liên.

Sở Chính thu lại ánh mắt, trong nháy mắt khí thế dâng lên khắp người.

Giây phút này, Sở Chính giống như huyết sát ma thần, khí thế trên người vô cùng cuồng bạo, trên tay trái lóe lên huyết quang, giây tiếp theo, Sở Chính hung hăng vung về phía mặt đất.

Cửu Thiên có thể cảm nhận được chỉ trong nháy mắt Sở Chính đã phóng ra canh kình của mình, không hề giữ lại một chút nào, một đòn đánh ra..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.