Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 221: Có địch đánh tới



Sao mà Chu tiểu tử vẫn còn chưa tỉnh lại? Con lừa đen nhàm chán đạp chân.  

Đã qua ba ngày, nhưng Chu Hằng vẫn hôn mê chưa tỉnh như trước, xương cốt toàn thân dạng chất lỏng của hắn phát ra hơi nóng hầm hập, cả người như cái lồng hấp, tới gần một chút sẽ cảm giác được sóng nhiệt đáng sợ.  

Con lừa đen này coi như có lương tâm, mấy ngay qua vẫn canh chừng Chu Hằng cùng Hàn Diệc Dao, dù sao hai người đều bị trọng thương, một người còn sót hai ba phần chiến lực, một người khác thì dứt khoát hôn mê không tỉnh.  

Tuy nhiên vẫn không thể loại trừ khả năng con lừa đê tiện này vẫn muốn thừa cơ cướp bảo vật trên người Chu Hằng, chỉ là hắc kiếm thu vào đan điền, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lại nhỏ như hạt bụi, ẩn trong xương cốt của Chu Hằng, con lừa đen quả thật không thể xuống tay được.  

Có thể thường xuyên thấy con mắt gian tặc của nó tỏa sáng nhìn Chu Hằng, nước miếng ròng ròng, có vẻ muốn nhào lên, nhưng đi đến gần Chu Hằng liền bị nhiệt độ cao đẩy lùi.  

Nhiệt độ cao này có thể nung chảy cả xương cốt của Chu Hằng sánh ngang pháp khí Sơn Hà Cảnh, con lừa đen nào có thể chất mạnh như thế?  

– Về sau nếu có ai đui mù, đem Chu tiểu tử ra đập chết thiêu chết hắn! Con lừa đen dùng một chân chống đầu, ý nghĩ bay bổng. – Nhưng mà, mạng của tiểu tử này thật cứng, thế còn không chết!  

– Nếu đổi lại là bổn Thần Lư đại nhân, chỉ sợ sẽ phải vận dụng di bảo của Thiên Tôn để lại!  

– Nói tới thật là kỳ quái, sao tiểu tử này cứ làm cho bổn Thần Lư đại nhân có cảm giác quen thuộc!  

– Hả! Con lừa đen trở mình, dùng một chân khác chống đầu, lẩm bẩm một mình. Đột nhiên nó khựng lại, ánh mắt nhìn đằng xa, ba bóng người đang bay vụt tới.  

– Hỏng rồi! Con lừa đê tiện giật mình hô lên, nó biết ba người này. CHính là lão già áo xanh, nam nhân áo tím cùng Trương Hổ Bà bị xấu mặt lớn nhất trong trận Quỷ Nhãn Thiềm Thừ!  

– Ha ha, quả nhiên ở trong này! Ba người đối phương đều cười lạnh, mỗi người đằng đằng sát khí.  

Bọn họ tự nhiên cũng nhận được tin tức đi tới Phong Hỏa Tử Hồ, nhưng không đến cùng nhau, đều là chân trước chân sau, nhưng đều thấy được cảnh Chu Hằng, Hàn Diệc Dao bị tảng đá lửa đánh văng ra ngoài hồ nước.  

Đối với cao thủ Sơn Hà Cảnh, chỉ cần thoáng nhìn qua cũng có thể ghi nhớ rõ ràng.  

Bọn họ tự nhiên không cho là Chu Hằng có thể may mắn thoát khỏi uy thế thiên địa như vậy, nhưng chết phải thấy xác, không tận mắt thấy sẽ không thể yên lòng. Nhưng bọn họ đã bị Chu Hằng dọa, một mình không dám đến dò thám, chỉ sợ Chu Hằng còn chưa chết!  

Cho nên, chờ qua 3 ngày, ba người “cùng chung chí hướng” liền cùng nhau đi tới.  

— Dưới oanh kích kinh khủng như thế, Chu Hằng dù có không chết cũng phải bị thương nặng, bị thương nặng thật sự, như thế ba người bọn họ hợp sức cũng có thể xử lý được!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 392

Con lừa đen nhảy lên, lắc lắc mông với ba người, nói: – Ba tên rùa già các ngươi đến vừa lúc, bổn tọa ngứa mông, mau đến gãi cho bổn tọa!  

Ba người lão già áo xanh liền giận dữ, con lừa đê tiện này đúng là miệng lưỡi đê tiện, làm thế nào cũng không thay đổi được!  

– Nghiệt súc, xem lão phu còn không rút gân giã xương ngươi! Lão già áo xanh hừ lạnh, giơ tay đánh một chưởng về phía con lừa đen.  

Con lừa đen tung bốn chân, vội chạng chạy đi, quay đầu lè lưỡi nói: – Muốn đối phó Lư đại gia nhà ngươi, còn thiếu tu luyện một vạn năm nữa!  

– Hừ! Trương Hổ Bà cũng ra tay công kích, chặn đường lui của con lừa đen.  

Hai người này đã ra tay, nam nhân áo tím tự nhiên sẽ không nhàn rỗi, cũng đánh về phía con lừa đen!  

– Dừng tay! Con lừa đen hét lớn.  

– Nghiệt súc, ngươi cũng biết sợ ư? Lão già áo xanh lạnh lùng nói.  

– Ba tên ngu ngốc các ngươi không phải tới giết Chu tiểu tử hay sao? Các ngươi không thù không oán với bổn tọa, làm gì cứ nhìn chằm chằm bổn tọa không tha? Con lừa đen nghiêm túc nói, giơ một chân chỉ về phía Chu Hằng trong hang. – Đó, các ngươi muốn giết cứ giết, bốn người chúng ta cùng chia tang vật của Chu Hằng!  

Ba người lão già áo xanh nhìn nhau, có thứ không biết xấu hổ như thế ư?  

Không cần suy nghĩ liền bán mất Chu Hằng, lại còn đầy hứng trí muốn chia chỗ tốt sau khi đánh cướp với bọn họ! Con lừa đê tiện này thật là đê tiện đệ nhất thiên hạ mà. Bọn họ tự nhận dưới tình huống như vậy cùng lắm chỉ là bỏ lại đồng bọn mà chạy trốn, nhưng tuyệt đối sẽ không có mặt mũi hợp tác với kẻ địch cướp ngược lại đồng bọn!  

Nhưng… Chu Hằng vẫn còn chưa chết!  

Ba người lão già áo xanh đều toát ra vẻ hoảng sợ, bọn họ không dám một mình đi tới chính là sợ Chu Hằng không chết, nhưng dù có sợ hãi thế nào, sâu trong nội tâm bọn họ lại kết luận Chu Hằng tuyệt đối không sống được. Đây là một loại tâm tình mâu thuẫn, nói thẳng ra là bị Chu Hằng dọa sợ quá!  

Hiện tại đột nhiên thấy Chu Hằng không chết, bọn họ đều có xung động muốn quay đầu bỏ chạy.  

Tuyệt đối không được chạy!  

Một khi chạy, vậy tâm võ đạo nhất định sẽ xuất hiện chỗ hở, về sau đừng nói không thể đột phá, làm không xong thậm chí sẽ khiến tu vi rút lui!  

Cho nên, nhất định phải giết tâm ma này!  

Ba người đều sát khí lan tràn nhìn vào trong hang, bằng thị lực của bọn họ tự nhiên nhìn rõ ràng bên trong hang tối đen, quả nhiên thấy một bộ xương hình người bao bọc kinh mạch mạch máu.  

Tuy rằng căn bản không có mặt mũi để thấy, nhưng bọn họ có thể khẳng định, đó nhất định là Chu Hằng.  

Bộ xương màu vàng đỏ kia quả thật là bảng hiệu, những người khác căn bản không thể tu luyện thể chất đến bước này, mà trước đó bọn họ cũng đã thấy qua bộ dạng này của Chu Hằng! Nhưng mà trạng thái trước mắt của Chu Hằng thật là tồi tệ, đến bây giờ vẫn còn ở trạng thái bộ xương, không tái sinh ra da thịt.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 80: 80: Vô Tình Đụng Trúng

Thừa dịp hắn bệnh, phải lấy mạng hắn!  

Chu Hằng là tâm ma của bọn họ, chỗ hở trên tu luyện, nhất định phải ra tay xử lý!  

[CHARGE=3]Đầu tiên giết Chu Hằng, lại chém con lừa đen!  

Ba người nháy mắt đạt được thỏa thuận, đều tiến về phía Chu Hằng, con lừa đen quả nhiên không ngăn cản, chỉ là lui vào sâu trong hang.  

– Tiểu tử, bây giờ ngươi nhất định hối hận, lúc trước đừng nên đắc tội chúng ta! Lão già áo xanh lành lạnh nói, giơ tay đánh về phía Chu Hằng, vẻ mặt cười tàn nhẫn.  

– Đáng tiếc, hiện tại tiểu tử này mất đi ý thức, xử lý hắn như thế thật là không thích!  

– Hừ, lão thân không cần để ý!  

Lão già áo xanh một chưởng đánh lên người Chu Hằng, Trương Hổ Bà cùng nam nhân áo tím lại lộ ra vẻ hưng phấn, bọn họ vội vàng muốn thấy cảnh Chu Hằng bị đánh chết.  

Phòng ngự của tiểu tử này thật mạnh đến mức kỳ cục, nhưng bây giờ còn được mấy thành?  

– A…. Lão già áo xanh bỗng nhiên phát ra tiếng hét thảm, tay trải đỡ tay phải liên tục lui lại, bàn tay bốc ra hơi nóng cuồn cuộn, cả tay phải như mông khỉ, đỏ rừng rực!  

– Oa ha ha ha! Con lừa đen cuối cùng không nhịn được cười to ra tiếng, hai chân ra sức đạp xuống đất, vừa rồi nó nghẹn cười đến muốn điên mất.  

– Con lừa đê tiện! Ba người lão già áo xanh giận dữ quát lên.  

Rõ ràng là con lừa đen đào cái hố cho bọn họ, đáng thương cố tình bọn họ còn ngây ngốc nhảy vào! Nhưng ai có thể biết trạng thái của Chu Hằng lúc này đáng sợ như thế, ngay cả hôn mê cũng có thể đả thương người ta!  

Vốn Chu Hằng chỉ có lực phòng ngự mạnh mẽ kinh người, nhưng bây giờ toàn thân mang theo nhiệt độ cực cao mà lão tổ Sơn Hà Cảnh cũng bị phỏng, vậy thì ai dám đụng tới hắn?  

Lực phòng ngự của tiểu tử này căn bản không giảm xuống chút nào!  

Đối với người khác mà nói, trạng thái hôn mê rõ ràng là rất đáng sợ, bởi vì lúc này chỉ có thể bị động chịu đánh. Nhưng võ kỹ phải cần vận chuyển mới phát huy được tác dụng, tuy rằng võ giả bậc cao bị công kích sẽ tự động vận chuyển linh lực, hình thành tầng phòng ngự nhưng làm sao có thể dốc toàn lực được?  

Nhưng thân thể mạnh mẽ thì hoàn toàn không cần lo chuyện này, tỉnh hay ngủ, hôn mê đi nữa cũng không có gì khác.  

Chu Hằng cứ nắm như thế cả trăm năm, bọn họ có thể làm được gì?  

– Đáng ghét! Ba lão tổ Sơn Hà Cảnh đều có một loại bất lực muốn điên! Cùng bậc, không, một tiểu bối cảnh giới thật chỉ là Khai Thiên Cảnh nằm yên ở đó cho bọn họ công kích, bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, đây là bi ai thế nào?  

– Giết con lừa đê tiện kia! Ba người lập tức quét nhìn sang con lừa đen.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Lư đại gia ngày xưa không oán, hôm nay không thù với các ngươi, làm gì mà hùng hổ bức người như thế! Con lừa đen đầy vẻ ủy khuất, một con lừa có thể làm ra biểu tình thế này quả thật là kỳ tích. – Đừng ép Lư đại gia ra tuyệt chiêu!  

Ba người lão già áo xanh chợt nghiêm lại, tồn tại Sơn Hà Cảnh như bọn họ ai mà không có mấy tuyệt chiêu, chỉ có thể sử dụng vào lúc sống chết trước mắt, uy lực vô cùng, nhưng đều phải trả giá cực lớn, cũng sẽ làm mình bị thương nặng.  

– Chu tiểu tử, cứu mạng với! Trong lúc ba người do dự, con lừa đen đột nhiên kêu to rát cổ họng.  

Má nó, đây là tuyệt chiêu?  

Ba người lão già áo xanh càng thêm căm phẫn, con lừa đê tiện này thật sự đùa giỡn bọn họ mà, thật quá đáng!  

Giết nó! Nhất định phải giết nó!  

– Súc sinh, hôm nay ngươi chết chắc rồi! Ba đại lão tổ đồng thời quát lạnh.  

– Ồ, vậy sao? Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Chu Hằng đột nhiên đứng lên, toàn thân đang xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô số dòng suối chảy quanh người hắn, da thịt nháy mắt tái sinh.  

Khè!  

Ba người lão già áo xanh đồng thời tắt tiêng, tại sao tiểu tử này đột nhiên tỉnh lại!  

Trong mắt Chu Hằng chớp động giận dữ, hắn phát hiện mình quá mềm lòng!  

Thế giới võ giả là tàn khốc, mỗi người như lão già áo xanh đều là nhân vật cao cao tại thượng, nào bị người ta coi thường? Người như thế hoặc là không chọc, chọc tới phải xử lý hoàn toàn, bằng không bọn họ sẽ tìm cách báo thù!  

Hiện tại ba người lão già áo xanh tự nhiên không thể tổn thương được Chu Hằng, nhưng bọn họ lại có thể giết con lừa đen, xử lý Hàn Diệc Dao! Mà Chu Hằng lại cùng trúng Đồng Tâm Kết với Hàn Diệc Dao, một khi Hàn Diệc Dao chết rồi, hắn cũng không thể may mắn thoát được!  

Chỉ có một lần này, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!  

– Đi! Ba người lão già áo xanh đồng loạt hét lớn, vung quyền đánh chưởng, nhưng không phải đánh về phía Chu Hằng, mà là đánh vào vách hang, bắn vụt chạy đi!  

Bọn họ là lão tổ Sơn Hà Cảnh, muốn đánh thủng vách hang đất đá là chuyện dễ dàng.  

– Không ai trong các ngươi đi được nữa! Chu Hằng hừ lạnh, Tấn Vân Lưu Quang Bộ phát động đến tận cùng, hắn nháy mắt đuổi kịp lão già áo xanh, giơ tay phải chụp vào cổ đối phương.  

Càng là võ giả bậc cao thì sẽ càng tránh cận chiến, bởi vì quá mức nguy hiểm, thiếu đi nhiều không gian tránh né. Chu Hằng lực lượng kinh người, thể chất sánh với pháp khí Sơn Hà Cảnh, cận chiến với tồn tại như vậy thì càng thêm ngu xuẩn!  

Lão già áo xanh bất đắc dĩ, đánh phải ra tay đón đỡ, hắn lại không có tốc độ được như Chu Hằng.  

Bùm!  

– A…. Hai người giao nhau một đòn, lão già áo xanh lập tức phát ra tiếng hét thảm, tay phải bốc ra hơi nóng.  

Tay của Chu Hằng, giống như ngọn lửa cháy bỏng!  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.