*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người của chúng tôi đang ở đó cẩn thận tìm kiếm, xem là ai đã ra tay.”
Cái gì? Còn ở đó cẩn thận tìm kiếm ư?
Nhiếp Nhiên nghe đến đó thì cảm thấy cuộc đời này đúng là vô vọng rồi, đến giờ mà người của Cục Cảnh sát còn chưa điều tra ra là ai làm ư?
Lúc đó, Hoắc Hoành còn chưa gọi điện cho Lưu Chấn xong thì cảnh sát đã vọt vào phòng. Theo lý mà nói, thời gian cũng không sai biệt bao nhiêu, cho dù người của Cục Cảnh sát được phái tới đó chậm thì Hoắc Hoành cũng không thể biến mất quá lâu như thế được, vậy mà đến giờ còn không tra ra được dấu vết3gì để lại.
Nhiếp Nhiên đỡ trán, “Là Hoắc Hoành lấy đi, hắn đen ăn đen.”
Đen ăn đen ư?
Lệ Xuyên Lâm đã sống ở thành phố A mấy năm. Mấy năm nay, thế lực của Hoắc Hoành càng lúc càng mạnh, vài thành phố xung quanh cũng đã bị anh ta thâm nhập. Nếu lần này anh ta lại lấy được số hàng kia, vậy thì thế lực của anh ta sẽ lớn mạnh vượt qua sức tưởng tượng.
Lệ Xuyên Lâm lập tức đứng lên, đi nhanh ra cửa, “Giờ tôi sẽ lập tức đi xin lệnh điều tra.”
Nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói bình tĩnh của Nhiếp Nhiên, “Vô dụng thôi, Hoắc Hoành bước đi bước đầu tiên thì cũng đã nghĩ2xong hết chín mươi chín bước còn lại rồi, giờ anh mới phát hiện ra thì đã muộn.”
Lệ Xuyên Lâm dừng bước, thần sắc lạnh lùng, nghiêm nghị trầm tư một hồi lâu.
Nhiếp Nhiên giơ chân khều cái ghế đứng thẳng lên, lại ngồi xuống, bình tĩnh phân tích, “Giờ việc cấp bách là anh nhất định phải tìm ra Lưu Chấn, nhất định phải làm được! Tôi sợ sau khi Hoắc Hoành nhận được tin tức sẽ giết người luôn đấy.”
Tuy rằng cô không sợ Lưu Chấn chạy thoát, nhưng chỉ sợ bước thứ hai của Hoắc Hoành chính là giết ông ta, vậy thì cuối cùng mọi chuyện đều sẽ xôi hỏng bỏng không hết.
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta đi ra cửa1thì lại dặn thêm một câu, “Còn nếu không thể bắt Hoắc Hoành, thì nhớ phải theo dõi anh ta 24/24 giờ! Nói không chừng có thể tìm ra được bước đột phá từ chỗ anh ta, tìm ra được Lưu Chấn!”
Lưu Chấn bị anh ta nuốt nhiều hàng như thế, lại bị cảnh sát truy lùng, nói không chừng sau khi trốn được rồi sẽ tìm Hoắc Hoành báo thù.
Đến lúc đó, một mũi tên trúng hai con chim là tốt nhất.
“Được.” Lệ Xuyên Lâm mở cửa, nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Nhiên thấy ở trong phòng cũng chẳng còn tác dụng gì nữa thì rất tự nhiên đi ra ngoài, nhưng lại bị hai cảnh sát đang đứng trên hành lang chặn lại.
“Chúng1tôi còn chưa lấy xong khẩu cung của cô, mời cô quay lại vị trí.”
“Tôi đã khai với…” Nhiếp Nhiên xoay người tìm kiếm bóng dáng Lệ Xuyên Lâm nhưng đã chẳng thấy người đâu nữa, lời chưa kịp nói ra lại bị nuốt ngược vào bụng.
Hai viên cảnh sát lại đưa cô về phòng thẩm vấn, sau đó trải qua gần năm tiếng đồng hồ rồi mới thả cô ra.
Vào lúc đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy cả người muốn bốc hỏa rồi.
Cô thật sự muốn đá bay Lệ Xuyên Lâm đi.
Vì đói bụng, cô uể oải đi ra khỏi Cục Cảnh sát, vừa hay gặp được Vệ Vi cũng đã lấy lời khai xong.
Cô vội vàng đi qua, lo lắng hỏi, “Chị Vi,1chị không sao chứ?”
“Tôi không sao, không… không có chuyện gì lớn đâu…” Sắc mặt Vệ Vi hơi tái, ngón tay cũng lạnh buốt. Có lẽ tiếng súng của cảnh sát ban nãy đã gợi lên bóng ma trong lòng cô ta, nên giờ mới thành ra thế này.