*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1uối cùng, Nhiếp Nhiên đứng ở trước bàn làm việc của Hạ Na, “bếp” một tiếng, tài liệu xen lẫn lửa giận đập mạnh lên trên bàn làm việc, phát ra tiếng động lớn
Mọi người đều giật mình
“Cái này là do cô làm à?” Hạ Na nhìn tài liệu trên bàn, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, sao thế?” Nhìn dáng vẻ tức giận của Nhiếp Nhiên, cô ta không nhịn được cảm thấy vui sướng trong lòng
Nhiếp Nhiên nhìn xuống cô ta, khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh, “Vậy thì tôi thật sự phải nghi ngờ rốt cuộc trước kia cô đã ngồi lên vị trí thư ký riêng thế nào đấy
Phần tài liệu này có gì khác với tài liệu lúc đầu tôi3giao cho cô, hay là nói cô không hiểu hai chữ so sánh là gì?” “Là tôi viết đấy
Đặc điểm của công ty cùng với lĩnh vực bọn họ giỏi tôi đều giới thiệu cả, công việc tiếp theo nên là của thư ký riêng Diệp của chúng ta rồi.” Hạ Na dựa vào ghế, nhìn rất nhàn hạ
Cô ta rất giỏi việc làm khó trong văn phòng
Có thể nào Diệp Lan cũng không dám đuổi mình đi, dù thế nào cô ta cũng là người của Chủ tịch
Hạ Na nghĩ như vậy thì càng thêm đắc ý
“Thứ chúng ta nhập vào là thiết bị, không phải định thâu tóm công ty! Cho nên cô nên viết ưu điểm và khuyết điểm của sản phẩm ở2công ty bọn họ, cùng với lòng tin và sự bảo đảm, mà không phải là viết lịch sử phát triển của một đống công ty này cho tôi!” Nhiếp Nhiên cau mày, chỉ phần tài liệu kia nói
Hạ Na nghe thấy tư duy rõ ràng, mạch lạc của cô, trong lòng kinh ngạc
Người này cũng không phải là “bình hoa”, còn tưởng là không nhìn ra được.
“Nếu như không thích tôi viết, cô có thể tự viết.” Hạ Na dùng vẻ mặt “cô có thể làm gì tôi”
Nhiếp Nhiên im lặng rất lâu, chống hai tay lên bàn, nhìn cô ta từ trên cao xuống, trong giọng nói có thêm sự uy nghiêm: “Tôi làm việc của cô, vậy có phải cố định chia cho1tôi một nửa tiền lương của mình không?” Hạ Na hơi khựng lại, làm ra vẻ thoải mái nói: “Sao thế, thư ký riêng còn thèm thuồng chút tiền lương ít ỏi của thư ký nhỏ như tôi à?” “Tôi không thèm chút tiền lương của cô, nhưng Hoắc thị cũng sẽ không nuôi người nhàn rỗi! Nếu như cô không làm được công việc tối giao cho cô, cô đóng gói đồ đạc rời đi ngay cho tôi!” Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, mạnh mẽ gằn từng chữ: “Còn các cô nữa, nếu như cảm thấy mình không thể đảm nhiệm được, có thể lập tức xin từ chức toàn bộ, tôi tuyệt đối sẽ không1giữ lại!” Các thư ký ở đó há hốc mồm
Những ngày qua bởi vì trong lòng không phục, cho nên bọn họ làm việc lười biếng hơn rất nhiều, lại nghĩ trong phòng thư ký nhiều người như vậy, Diệp Lan có chỗ dựa vững chắc thế nào, Hoắc tổng cũng không thể để cô đuổi hết tất cả mọi người một lần được.