*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1ho hàng đã trở trở nên hỗn độn vì trận hỏa hoạn.
Cô đứng trong kho hàng nhìn lên phía trên, bầu trời u ám đã bị khói đen nhuộm cho càng thêm u ám, duy chỉ có ngọn lửa vừa bùng lên đang tỏa ra ánh sáng cực nóng.
Nhiệt độ trong kho hàng càng lúc càng tăng, tốc độ của Nhiếp Nhiên cũng càng lúc càng nhanh, nếu không tìm được Hoắc Hoành, cô nhất định phải lui ra ngoài.
Tường trong kho hàng đã rạn nứt cả, có lẽ sắp không trụ nổi nữa.
Giờ khắc này, cô cũng bất chấp khói đặc trong phòng.
“Hoắc Hoành! Hoắc Hoành, anh ở đâu, mau lên tiếng đi!”
Đáng tiếc, tiếng gọi ầm ĩ của cô bị tiếng ngói rơi nuốt gọn.
“Hoắc Hoành, mau trả lời tôi!”
Sau khi tìm kiếm mù quáng thêm một vòng nữa, đột nhiên cô như nghe thấy một tiếng gọi3khe khẽ vang lên ở đâu đó.
“Diệp… Lan…”
Bước chân Nhiếp Nhiên khựng lại, Hoắc Hoành? Là Hoắc Hoành!
Cô lập tức xoay người, chạy như điên về phía góc nhà.
“Hoắc Hoành, Hoắc Hoành!”
Lúc cô chạy tới thì phát hiện Hoắc Hoành đã ngã ra khỏi xe lăn xuống nền nhà, xe lăn đã bị mái nhà vì bị lửa thiêu rụi mà sập xuống đè nát.
Hẳn là Hoắc Hoành nhận ra có thứ gì đó ở trên sụp xuống, vì để tránh né mới bổ nhào ra khỏi xe lăn, nhưng không ngờ xà ngang cũng rơi xuống theo, vì không kịp tránh nên bị nó đè lên đùi.
Hoắc Hoành cứ thế bị ngã trong đống đổ nát, lửa vây chặt lấy anh, người dường như đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê rồi.
Ánh lửa mạnh nóng rực, không khí bỏng rát, Nhiếp Nhiên đứng ở bên ngoài vòng lửa,2nhìn về phía anh.
“Mẹ kiếp, sao anh không chết cháy luôn đi chứ!” Cô oán hận mắng một câu, nhưng tốc độ dưới chân lại nhanh hơn.
Lúc Nhiếp Nhiên vượt qua vòng lửa nóng rực nhảy vào trong, quần áo đã bị lửa cháy sém một góc, hơi nóng cũng làm cho đầu tóc và da thịt cô bị bỏng.
Mùi quần áo cháy xộc thẳng vào mũi cô.
“Ngài Hoắc? Ngài Hoắc!” Nhiếp Nhiên gọi anh liên tiếp mấy tiếng nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì, như là đã chết rồi vậy.
“Chết tiệt, không phải chết thật rồi đấy chứ?” Nhiếp Nhiên cau mày tự hỏi một câu, sau đó vỗ mặt anh liên tục gọi: “Hoắc Hoành? Hoắc Hoành! Anh tỉnh lại đi!”
Dường như Hoắc Hoành bị đánh đau, đau đến mức phải mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cô thì lập tức tỉnh táo lại, tức1tối quát lên, “Sao em lại… khụ khụ… lại vào đây?”
“Cứu anh!”
Nhiếp Nhiên tức giận trừng mắt với anh, chỉ cần tỉnh lại là được rồi.
Cô ôm lấy cái xà ngang đang đè trên đùi Hoắc Hoành, cắn răng cố gắng nâng nó lên để đẩy sang bên cạnh.
“Lửa rất… lớn, em mau ra đi…”