*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, cửa bị đẩy ra. Khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm tới, trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Đội trưởng Lệ, lâu rồi không gặp. Lần trước anh đưa tôi tới bệnh viện, trả tiền mua quần áo cho tôi mà tôi còn chưa kịp cảm ơn anh đâu đấy.”
Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy tay cô quấn đầy băng gạc thì trong đáy mắt lướt qua một tia khác thường.
Cô lại bị thương rồi!
“Sao đội trưởng Lệ lại tới đây thế?” Hoắc Hoành cũng cười hỏi.
Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng đáp một câu: “Chấp hành nhiệm vụ.”
“Ồ, thế thì thật trùng hợp.”
Hoắc Hoành mỉm cười. Anh đã nhìn thấy ánh mắt Lệ Xuyên Lâm thoáng hiện vẻ lo lắng khi vừa rồi liếc nhìn người bên3cạnh mình.
Xem ra, cô gái nhỏ này của anh được không ít người nhớ thương đây. Ánh mắt Hoắc Hoành thoáng trở nên hơi lạnh.
“Các vị đều biết nhau cả à, thế thì thật trùng hợp quá đấy! Nhìn là biết người quen cũ rồi, mau cùng ngồi ăn chút canh nóng cho ấm người đi.” Trưởng thôn đứng bên cạnh thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì đặt bát canh xương lên mặt bàn, nhiệt tình đón tiếp.
Người quen cũ ư? Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng không một chút thay đổi của Lệ Xuyên Lâm, lại nhìn Hoắc Hoành đang cười nhẹ không hề tỏ ra sợ hãi ở bên cạnh. Hai người bọn họ cùng lắm thì chỉ được coi như là người xa lạ quen thuộc mà thôi.
“Xin hỏi trưởng2thôn của thôn này là ai?”
Lệ Xuyên Lâm không ngồi cùng ăn với Hoắc Hoành mà chỉ hỏi một câu.
Trưởng thôn đang múc canh, nghe vậy liền đặt bát xuống đi tới, “Là… là tôi…”
“Trên thị trấn yêu cầu tôi xuống đây điều tra, xin hỏi có tổn thất gì không ạ?”
Trưởng thôn gãi đầu, “À, thì tổn thất cũng không lớn, chỉ có mỗi nhà kho bị thiêu hủy, còn lại thì không có vấn đề gì cả.”
“Có người thương vong không?”
“Không, người đều ở đây, chỉ bị thương nhẹ thôi.” Trưởng thôn chỉ hai người bị thương trong phòng, “Giờ đang ăn canh bồi bổ.”
Lệ Xuyên Lâm nhìn tay Nhiếp Nhiên, lại nhíu mày, tiếp tục hỏi, “Đã tìm ra nguyên nhân vụ cháy chưa ạ?”
“Không tìm ra. Nhà kho của chúng tôi lâu1rồi không được sử dụng, không hiểu sao tự nhiên lại cháy nữa. Có lẽ là do mấy hôm nay trời quá oi bức, chẳng phải hay có câu trời hanh vật khô hay sao…”
Trưởng thôn không quên lúc đó Nhiếp Nhiên nói tới chuyện phóng hỏa, chính ông ta cũng biết vụ cháy nhà kho này rất kỳ quái, thời gian cũng quá trùng hợp.
Cho nên, tối hôm đó, ông ta đã đi vòng quanh khu vực đổ nát mấy vòng, nhưng chẳng tìm ra cái gì, chỉ tìm thấy mấy mảnh gỗ vụn của thùng gỗ còn sót lại, rõ ràng là loại gỗ mới, không giống đám thùng gỗ mà bọn họ đã để trong nhà kho lâu năm kia.
Ông ta có thể chắc chắn, đúng là có người cố ý phóng hỏa.
Nhưng1ông ta không dám nói ra, ông ta sợ sẽ mang tới tai vạ cho thôn mình nên mới cố ý giấu giếm.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm không phải người dễ bị lừa dối qua mắt như thế, “Dẫn tôi tới hiện trường xem xét một chút.”
“À, vâng, ở bên đó.” Trưởng thôn xoa tay, quay đầu nói với Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành, “Giờ tôi qua đó đây, hai vị mau uống canh đi nhé, thơm lắm đấy.”
Đợi hai người đó đi rồi, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
“Ngài Hoắc, khi nào chúng ta quay về?”
Hai người bọn họ đã ở thôn này nghỉ ngơi mấy ngày rồi, nếu không đi, Nhiếp Nhiên sợ trưởng thôn sẽ thật sự giết sạch gia cầm trong thôn để tiếp đón hai người họ mất.
Lỡ như sau này1vụ thu mua này thành công, cô cũng không dám tưởng tượng tới cảnh trưởng thôn khóc như mưa nữa.
“Hai ngày nữa.” Hoắc Hoành vẫn nhìn chằm chặp vào Nhiếp Nhiên, đôi mắt thâm trầm làm cho Nhiếp Nhiên hơi chột dạ.
Ánh mắt này là có ý gì đây?
Dường như từ lúc Lệ Xuyên Lâm vào cửa, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi một cách khó hiểu.
Giờ anh ta lại nhìn mình như thế… liệu có phải anh ta đã nhìn ra được cái gì từ Lệ Xuyên Lâm không?
“Được.” Cô tỏ vẻ bình thản gật đầu, tiếp tục ăn canh gà trong bát của mình.
Cô vừa ăn vừa thầm nghĩ muốn đánh cho Lệ Xuyên Lâm một trận.
Cái tên này lần nào cũng gây trở ngại cho cô, rốt cuộc anh ta có ý đồ gì đây? Nếu không phải vì đã quen nhau một thời gian, cô thật sự sẽ nghi ngờ rằng Lệ Xuyên Lâm chính là nội gián do người đàn bà kia phái tới, chuyên môn phá hỏng việc của mình.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói chuyện với Hoắc Hoành. Không bao lâu sau, Lệ Xuyên Lâm lại được trưởng thôn dẫn về, hơn nữa còn tiến vào phòng ngủ ngay bên cạnh.
Trưởng thôn sắp xếp cho anh ta xong rồi mới quay về phòng mà Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đang ngồi.
“Canh có ngon không? Có muốn tôi múc cho hai người thêm một bát không?”
“Thôi, tôi đã no lắm rồi.” Nhiếp Nhiên đẩy bát ra, giờ trong bụng cô toàn là nước, còn uống nữa, sợ sẽ biến thành túi nước mất.
“Vậy mai uống tiếp.” Trưởng thôn thu dọn bát với thìa vào.
Hoắc Hoành mỉm cười, “Để canh lại cho Đội trưởng Lệ ăn đi. Anh ta vội vàng tới đây như thế, chắc chắn rất mỏi mệt.”
Trưởng thôn ngẫm nghĩ, thấy Hoắc Hoành nói cũng có lý liền gật đầu cười, “Cũng đúng, vậy chút nữa tôi bảo bà già nhà tôi mang thêm bát ăn tới.”
Nhưng Nhiếp Nhiên nghe câu chuyện vui này mà lại thấy rợn người.
Đây rõ ràng là chồn chúc tết gà, rõ ràng có ý không tốt?
Với thân phận hiện tại của bọn họ, Hoắc Hoành có đưa canh gà sang thì chắc chắn Lệ Xuyên Lâm cũng chẳng ăn.
Nhưng Hoắc Hoành lại hoàn toàn quên đi thân phận của hai người, vài ngày tiếp theo đều đối xử với Lệ Xuyên Lâm như anh em tốt lâu ngày không gặp. Phàm là những gì mình được ăn thì đều để dành ra một phần đưa sang cho Lệ Xuyên Lâm.
Tình cảm anh em này làm cho trưởng thôn cực kì cảm động, nhưng lại khiến Nhiếp Nhiên càng ngày càng lo lắng đề phòng.
Có phải trong trận hỏa hoạn kia, Hoắc Hoành không chỉ bị thương ở chân mà còn bị rơi trúng vào đầu không thế? Rốt cuộc anh ta đang có mục đích gì?
Không đoán ra được ý nghĩ của Hoắc Hoành nên Nhiếp Nhiên đành phải án binh bất động, thái độ với Lệ Xuyên Lâm cũng không gần không xa, nhưng càng ngày cô càng bồn chồn trong dạ. Vì thế cô nhân lúc Hoắc Hoành không chú ý đã đưa mắt ra hiệu cho Lệ Xuyên Lâm, Lệ Xuyên Lâm âm thầm gật đầu.
Màn đêm buông xuống, Nhiếp Nhiên nhân lúc nửa đêm không người, nhanh chóng lẻn vào phòng Lệ Xuyên Lâm.