*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Hoài Vũ lập tức vỗ đầu mình, “Tôi đã nói mà, sao bên đó lại nổ, hóa ra là tối qua cô đã chuyển hết mìn.”
Nhưng nói xong lời cuối cùng, anh ta dừng ngay lại.
Anh ta không nghe lầm chứ, một đồng mạn như vậy, đào hết lên, lại chuyển đến lối rẽ, một đêm? Chỉ dùng một đêm? Tốc độ ma quỷ gì mới có thể hoàn thành được! Người xung quanh cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô chằm chằm, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.
Nhưng tất cả những chuyện này đối với Nhiếp Nhiên mà nói là quá bình thường, kiếp trước vì có thể chạy trốn ra ngoài, cô luôn nghiên cứu mìn, sau đó vì làm nhiệm vụ, vì sống còn, cô không ngừng tiến hành các loại huấn luyện gỡ mìn tàn khốc nghiêm khắc.
Một khi tính mạng bị uy hiếp, cực hạn của con người sẽ có thể không ngừng phát triển.
Đoàng! Đoàng!
Mấy tiếng súng làm bọn họ bừng tỉnh.
Hóa ra đám người kia đã đến gần bọn họ, mà bây giờ bọn họ đang đứng ở giữa đường, không có một chút che chắn nào.
“Đi mau!” Nhiếp Nhiên không quan tâm được vết thương trên vai nữa, gào lên.
Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy giơ súng lao lên trên cùng, hô lên với mấy cô gái sau lưng: “Mọi người đi trước đi, chúng tôi chặn ở phía sau!” Thi Sảnh: “Không được, bọn chúng có ít nhất hơn hai mươi tên, dựa vào hai người các anh thì nhất định không chống đỡ nổi!” Nói rồi, cô ta đứng sóng vai bên cạnh Kiều Duy.
“Cô ở đây chỉ lãng phí đạn thôi, mau đi đi!” Trong mưa đạn, Kiều Duy hét lên.
Thi Sảnh cảm thấy vô cùng uất ức.
“Cẩn thận!” Kiều Duy nhào về phía Thi Sảnh, kéo cô ta lăn một vòng, một viên đạn vừa vặn bắn vào chỗ Thi Sảnh đứng.
“Sao rồi, anh không sao chứ?” Thi Sảnh nhìn Kiều Duy từ trên xuống dưới.
Kiều Duy kéo cô ta ra sau lưng, nói với Hà Giai Ngọc, “Đi mau, mau đưa Thi Sảnh và những người khác đi!”
Đám cướp biển càng ngày càng gần, bọn họ chỉ có thể vừa nổ súng vừa không ngừng lui về phía sau.