*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Nhiếp Nhiên rất nhàn nhã.
Bởi vì sau khi Hoắc Hoành biết ngày nào cô cũng gọi đồ ăn ngoài, anh đã dứt khoát điều cô Vương sang chăm sóc cô
Ngày nào bà cũng qua đây nấu hai bữa cho cô, sau đó sẽ dọn dẹp rồi rời đi
Nhiếp Nhiên cũng không chạy ra ngoài, chỉ làm tổ trong căn phòng trọ nhỏ
Mùa đông lạnh lẽo càng lúc càng đến gần, chiều nào cô cũng ngồi trên ghế phơi nắng uống trà
Cuộc sống quá đỗi bình yên
Cho đến một tuần sau, Hoắc Hoành gọi điện thoại cho cô, bảo cô sáng mai đi làm
Sau khi cúp điện thoại, cô mới miễn cưỡng vươn vai, nhìn chân trời chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, đi về phòng mình
Bắt đầu từ ngày mai, cô lại phải bận rộn rồi
Thư ký riêng của Hoắc Hoành? Ha, cô sắp thành thư ký chuyên nghiệp rồi, cứ như vậy cô không cần phải suy nghĩ về công việc sau khi giải ngũ nữa
Chỉ riêng cái chức thư ký riêng của Hoắc thị, cô đã có thể tùy ý chọn một công ty ở thành phố A
Lúc tia sáng cuối cùng hoàn toàn bị bóng tối chiếm lấy, rồi ánh mặt trời đầu tiên trong ngày lại xua tan bóng tối cuối cùng trong đêm, một ngày mới chính thức bắt đầu
Nhiếp Nhiên dậy sớm sửa soạn một lúc
Khi cô xuống tầng định bắt xe buýt thì lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia đỗ ở dưới cổng
Chiếc xe thương vụ màu đen đơn giản nhưng lại vô cùng nổi bật trong cái khu cũ kĩ này
Nhiếp Nhiên đi tới trước xe, kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành trong xe, “Sao ngài Hoắc lại đến đây?” Đối mặt với nghi ngờ của cô, Hoắc Hoành tỏ ra rất bình thường, “Đưa em đi làm.” Sau đó, anh bảo A Hổ mở cửa xe bên kia ra
Nhiếp Nhiên nhìn A Hổ đang đứng ở bên cạnh cửa xe với vẻ mặt dửng dưng, không biết tại sao cô đột nhiên cảm thấy anh ta rất giống Lệ Xuyên Lâm, hai người đều lạnh lùng giống như một tảng băng lớn
Cô khẽ gật đầu với A Hổ, chui vào trong xe, mỉm cười nói: “Tôi là thư ký mà lại để ông chủ đích thân tới đón đưa đi làm à? Vậy thì quá vinh hạnh rồi.” “Nếu như em muốn, tôi có thể đưa đón em mỗi ngày, như vậy sẽ trở thành vinh hạnh của tôi.” Không thể không nói phong thái công tử và hình tượng điềm đạm khiêm tốn của Hoắc Hoành đúng là đòn sát thủ với phụ nữ
Đặc biệt là lời nói hòa nhã nhưng lại cưng chiều của anh, phụ nữ bình thường có lẽ sẽ không thể chống đỡ được
“Đừng quên, bây giờ tôi đang theo đuổi em” Bên tại đột nhiên vang lên một câu, khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra mấy giây, sau đó cô không nhịn được cười để hóa giải bầu không khí này: “..
Ngài Hoắc, tình yêu công sở không hay lắm, sẽ làm giảm hiệu suất công việc.”
Hoắc Hoành càng được đằng chân lân đằng đầu, “Không sao, tôi nguyện vì em mà bước chậm lại.” Nhiếp Nhiên cảm thấy, hễ là phụ nữ, dưới thể tiến công này của Hoắc Hoành gần như sẽ bỏ hết tất cả quỳ xuống dưới ống quần anh ta
Không biết anh ta đã nói lời tán tỉnh đường mật này với bao nhiêu thiếu nữ, mới luyện được thành bản lĩnh như ngày hôm nay
Nhiếp Nhiên khinh thường trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau đến công ty thôi.” Xe nhanh chóng lên đường, phong cảnh ngoài cửa xe đang không ngừng lao nhanh về phía sau, những tòa nhà cao tầng xung quanh tiến vào tầm mắt cô
Cuối cùng, khi xe đỗ ở gara chuyên dụng của Tổng giám đốc, Nhiếp Nhiên định đẩy cửa xuống xe, lại nghe thấy Hoắc Hoành ở bên cạnh nói với cô một câu, “Vào công ty rồi em đến bộ phận nhân sự báo cáo trước, sau đó đi lên tìm tôi.”
Sau khi vào công ty, Nhiếp Nhiên cảm nhận được rõ ràng vẻ mặt ôn hòa của anh ta hơi thay đổi, bây giờ anh ta đang dùng thân phận ông chủ để thông báo với cô.