*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù tư thế cầm dao đầu ra đấy, nhưng động tác chém người không chuyên nghiệp, hơn nữa nào có cướp biển nào lại nhắm mắt lúc chém người?
Trên đảo này không phải cướp biển, vậy thì chỉ còn dân đảo thôi
Nhưng tại sao đám dân đảo này phải giết cô? “Giết..
giết các người…” Người kia sợ hãi lắp bắp trả lời
“Chúng tôi?” Nhiếp Nhiên híp mắt lại nguy hiểm.
Người kia không ngừng gật đầu, “Đúng..
đúng thể..
các người.” “Shit!” Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ý của hắn
Cô khẽ nguyền rủa, ném hắn xuống đất, chạy nhanh đến bên kia khu nhà
Vừa đến cửa, cô giơ chân đạp bay cánh cửa gỗ ra
Ẩm một tiếng vang lớn, phía sau của truyền đến tiếng hô, “Ai ui! Kẻ nào không có mắt dám đụng vào ống đây thế!” Nhiếp Nhiên vốn đang yếu ớt lại chạy vội, mệt mỏi thở hổn hển
Cô không quan tâm đến Nghiêm Hoài Vũ, nhanh chóng nhận tình hình bên trong một vòng
Có bốn người đang bị trói, miệng còn bị nhét giẻ, không ngừng giãy giụa
“Tiểu Nhiên Tử, sao cô lại đến đây? Đúng rồi, chỗ cô không sao chứ, có gặp đánh úp không?” Nghiêm Hoài Vũ vừa mừng vừa ngạc nhiên hỏi
“Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên cố gắng khôi phục lại hô hấp, trả lời lại ngắn gọn
Lý Kiêu nhìn ra vẻ vội vàng của cô nhưng giọng vẫn lạnh lùng, “Chỗ chúng tôi cũng không sao.” “Hết sốt rồi à? Thần trí khôi phục rồi à?” Kiều Duy đút hai tay trong túi, cười hỏi
Nhiếp Nhiên đang thở dốc khựng lại mấy giây, sau đó nói: “Những gì nợ mọi người, tôi sẽ trả lại hết.” Mọi người người nghe không hiểu gì cả
Nhiếp Nhiên nợ bọn họ cái gì? Haiz, sao sốt đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại thế? Chỉ có Lý Kiều và Kiều Duy hiểu ý cô
“Thật ra tôi hy vọng cô cứ nợ mãi, như vậy ít nhất sẽ vui vẻ hòa nhã.” Kiều Duy cười đi tới, thuận thế khoác cái áo lên người cô
“Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì thế?” Nghiêm Hoài Vũ ngu ngơ hỏi.
Kiều Duy sợ Nhiếp Nhiên sẽ thẹn quá hóa giận nên lập tức chuyển chủ đề: “Cậu lo cho cái cục u trên đầu cậu đi.” Kiều Duy chọc vào chỗ bị đập sưng trên đầu Nghiêm Hoài Vũ khiến anh ta đau đớn nhảy dựng lên, “A! Kiều Duy tên khốn kiếp này! Đau lắm đấy!” Tiếng kêu đau đớn của anh ta vừa kết thúc thì từng trận tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa.