*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Lưu Huy tái nhợt, trên mặt vừa tức tối lại vừa sợ hãi: “Mày…
mày là đồng bọn của bọn chúng đúng không? Mau, bắn chết nó cho tao!”
Hắn vội vàng ra lệnh cho hai thuộc hạ ở phía sau.
Hai người kia vừa nghe thấy thế liền lập tức giơ súng lên.
Lúc này Hoắc Hoành lạnh lùng quát lên: “Ai dám!” Tiếng quát của anh vừa trầm vừa lạnh, mọi người trong phòng riêng nhỏ này đều lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngay bản thân Lưu Huy cũng bị chấn động.
Sự yên lặng này khiến cho tiếng súng kịch liệt bên ngoài cửa càng trở nên rõ ràng hơn.
Sau một hồi ngẩn người, Lưu Huy hổn hển nói: “Hoắc Hoành, con mẹ nhà cậu làm sao thế hả? Con bé này có vấn đề, phải giết ngay!” Hoắc Hoành ngẩng đầu, lạnh lùng thốt lên: “Cô ấy là người của tôi.” “Cái gì?” Lưu Huy cảm thấy hình như sau khi trúng đạn, mình đã mất nhiều máu tới nỗi xuất hiện ảo giác rồi.
Nhưng Hoắc Hoành lại nhấn mạnh lại lần thứ hai: “Cô ấy là người của tôi, không được phép bắn!” Lưu Huy nổi giận: “Con mẹ cậu đang đùa với tôi đấy hả! Sao con bé này lại là người của cậu được chứ?” “Nếu cô ấy không phải người của tôi thì vừa rồi cô ấy đã sớm tiễn anh về Tây Thiên rồi, chứ không phải đứng đây để nói linh tinh với anh đâu.” Hoắc Hoành gằn từng tiếng một.
Lưu Huy thoáng bình tĩnh lại.
Đúng thế, nếu đứa con gái này tới giết hắn thì ngay từ đầu đã nổ súng rồi.
Không đúng! Tuy cô ta không tự tay nổ súng giết hắn, nhưng vừa rồi cô ta lại cố ý du hắn đi tới bên cửa sổ.
Điều này có gì khác so với việc cô ta tự tay giết hắn đấu chứ! Nhiếp Nhiên như nhìn thấu ý tưởng trong lòng hắn, nói không hề khách khí: “Tại vừa rồi anh cứ nhắc đi nhắc lại việc chĩa súng vào đầu tôi nên tôi mới làm như vậy.
Cho nên đừng có chĩa súng vào tối nữa, nếu không tiếp theo tôi sẽ khiến anh lộ hết ra trước mũi súng bắn tỉa đấy, để họ bắn vỡ đầu anh luôn.” Lưu Huy thấy cô kiêu ngạo như thế thì hận ngứa rằng: “Mày dám đe dọa tao?”
Nhiếp Nhiên kéo ghế tới trước mặt mình, sau đó lại thản nhiên ngồi xuống: “Có gì mà tôi không dám chứ? Không nói tới việc vừa rồi các người phá hỏng tâm trạng ăn cơm của tôi, lại còn chĩa súng vào tôi, chẳng lẽ tôi không nên dạy cho anh một bài học à?” Lưu Huy càng nghe càng tức, nói với Hoắc Hoành: “Hoắc Hoành, tôi thành tâm hợp tác với cậu, nhưng cậu lại cho người giết tôi, cậu có ý gì hả?” Nhiếp Nhiên không đợi Hoắc Hoành nói gì đã cướp lời: “Thứ nhất, anh ấy không bảo tôi giết anh.
Thứ hai, tôi cũng không hề giết anh, nếu tôi thật sự muốn giết anh, anh nghĩ anh còn vui vẻ được tới lúc này à?” “Nhìn tao thế này mà vui vẻ à?” Lưu Huy chỉ vào bả vai đẫm máu của mình, “Còn nữa, vừa rồi là mày cố tình gài bẫy tao, giờ chỉ cần tao không tới gần cửa sổ là tao có thể bắn chết mày ngay lập tức!” Lưu Huy đổi tay cầm súng sang tay trái rồi lại giơ súng lên.
“Lưu lão đại, cô ấy là người của tôi, tốt nhất anh phải nghĩ kĩ hậu quả.” “Hậu quả ư? Hoắc Hoành, cậu không định vì một đứa con gái này mà phản bội tôi đấy chứ? Cuộc làm ăn này quan trọng như thế nào hẳn cậu phải rõ hơn tôi mới đúng.
Nhiệm vụ này là do ông già cậu quyết định đấy nhé!” Súng trong tay Lưu Huy vẫn chĩa thẳng vào Nhiếp Nhiên, mặt thì quay sang nhìn Hoặc Hoành.