*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài các nhân viên của Hoắc thị và Lệ Xuyên Lâm đang chú ý tới Nhiếp Nhiên ra thì còn có một người quan trọng nhất đó là Phương Lượng.
Lần trước sau khi giao nhiệm vụ cho Nhiếp Nhiên xong, anh ta liền trở về đơn vị. Ai ngờ đợi mãi còn chưa đợi được bốn chữ “hoàn thành nhiệm vụ” thì buổi tối lúc trực ban anh ta đã nhìn thấy bức ảnh kia.
Anh ta nhìn bức ảnh chụp hai người đang cười nói thì thầm với nhau ở trên máy tính, lại nhìn dòng tít mà đám chó săn phóng bút ra, không nhịn được mà hít vào một hơi.
Vợ chưa cưới? Qua đêm ở khách sạn?
Cái này… cái này…
Phương Lượng nhớ tới thái độ sảng khoái của Nhiếp Nhiên lúc gặp mình.
Cùng lắm thì theo anh ta!
Chẳng lẽ con bé này thích Hoắc Hoành rồi, định rời bỏ quân ngũ hay sao?
Không thể được! Con bé vượt qua trăm ngàn khó khăn mới hoàn thành được nhiệm vụ, tuyệt đối không thể bỏ hết chỉ vì người tên Hoắc Hoành kia được.
Anh ta lập tức gọi điện thoại tới, đáng tiếc chẳng thể nào gọi được.
Phương Lượng không giống Lệ Xuyên Lâm. Lệ Xuyên Lâm tuy là cảnh sát nhưng tốt xấu gì cũng miễn cưỡng được coi là đã cứu Nhiếp Nhiên, nhưng anh ta thì không. Anh ta là quân nhân, một khi để Hoắc Hoành phát hiện ra mình và Nhiếp Nhiên có tiếp xúc với nhau, với thân phận của người đó, Nhiếp Nhiên sẽ là người đầu tiên bị Hoắc Hoành nghi ngờ, sau đó bắt lại.
Cho nên, anh ta không thể thường xuyên gọi điện như Lệ Xuyên Lâm, mỗi ngày chỉ thử gọi một cuộc mà thôi. Một lần thử mà kéo dài suốt hai tuần lễ, sự lo lắng trong lòng càng lúc càng tăng thêm theo thời gian.
Rốt cuộc, nửa tháng sau, anh ta cũng gọi được vào số của Nhiếp Nhiên.
“Đã lâu không gặp, giáo quan.”
Sự lo lắng suốt mấy ngày qua của Phương Lượng lập tức tuôn trào, “Mấy ngày qua sao tôi không gọi được cho em thế? Em làm gì vậy? Vì sao không liên hệ với tôi?”
Nhiếp Nhiên đang ngồi trong văn phòng của mình, nhìn đám thư ký đang bận rộn ở bên ngoài, sau đó mới đáp, “Em có việc.”
Lúc trước khi tiến vào văn phòng này, cô đã cẩn thận kiểm tra một lần rồi, không có vấn đề gì cho nên cô không sợ cuộc nói chuyện của mình và Phương Lượng sẽ bị nghe lén.
Sau khi Phương Lượng nghe thấy lúc cô nói có việc giọng cô chợt nhỏ xuống thì tưởng cô chột dạ, bèn không nhịn được mà nói càng gay gắt hơn, “Cái gọi là có việc của em không phải là tới khách sạn nghỉ qua đêm với Hoắc Hoành đấy chứ?”
“Chó săn viết linh tinh, sao thầy lại cho là thật được thế?”
“Thật không đấy?”
“Đương nhiên rồi, còn có thể thế nào nữa. Bức ảnh đó nhìn thì thấy mờ ám thôi chứ thực ra chỉ là cài giúp cúc áo rất bình thường mà. Nếu thầy thích, lần sau em cũng sẽ cài cúc áo cho thấy.”
Tuy Phương Lượng là sĩ quan huấn luyện của cô, nhưng tuổi cũng chỉ lớn hơn Nhiếp Nhiên một chút, cho nên Nhiếp Nhiên nói đùa như thế, anh ta lập tức đỏ mặt một cách khó hiểu.
“Em… em đừng nói linh tinh nữa, tôi là giáo quan của em đấy!”
Nhiếp Nhiên cảm thấy vô vị, “Đợi em thành quân nhân chuyên nghiệp thì không phải nữa.”
Thực ra các sĩ quan huấn luyện ở đại đội tân binh đều là những người lính xuất sắc đã ở trong quân đội nhiều năm, chỉ cần tân binh gia nhập quân ngũ thì những người lính này sẽ lại trở về đơn vị cũ của mình.