*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với tình hình như thế này, cô không có cách nào dẫn dắt bọn họ đi được.
Nhiếp Nhiên khẽ hừ một tiếng, cô ném ra câu tiếp theo, “Nhưng tôi không cần các cậu.” Nói rồi, cô đi về phía trước.
Âm lượng của hai người nói chuyện với nhau cực thấp, người bên cạnh có nghe được cũng chỉ bập bõm, cho nên lúc bọn họ trông thấy Nhiếp Nhiên đeo balo lên định đi thì hết sức kinh ngạc
Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên chạy lên ngăn cô lại, “Tiểu Nhiên Tử, cô lại muốn đi đâu?” “Một người ở bên ngoài dù sao cũng nguy hiểm.” Kiều Duy nói
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, cô hiểu ngay lúc ấy Kiều Duy đã nhìn ra là cô cố ý vứt bỏ bọn họ
Nhớ tới việc vừa rồi được Nhiếp Nhiên cứu từ trong sương mù ra, mọi người nhìn thấy cô muốn đi thì đều tưởng rằng cô và Lý Kiêu đang giận nhau
Thế là cả đám nhao nhao lên giữ lấy cô
“Đúng vậy đấy, vất vả lắm người của lớp 6 chúng ta mới tập hợp đầy đủ, Nhiếp Nhiên đừng vì tức giận mà bỏ đi, đi một mình nhiều nguy hiểm lắm.” “Đúng đúng đúng, sương mù ở chỗ này quá dày, rất dễ bị lạc, tốt nhất là đừng nên rời khỏi đội ngũ.” “Được thôi.” Đột nhiên Lý Kiêu lại thỏa hiệp, cô nói với Nhiếp Nhiên: “Được thôi, tôi đồng ý để cô ta ở lại đây.” Kiều Vũ Kiều cuống cuồng hồ to ra bên ngoài: “Đừng, đừng bỏ tôi lại, các người đừng bỏ tôi lại!” Lý Kiêu nhíu mày
Nhưng khi cô nhìn Diệp Tuệ Văn cùng với các đồng đội khác thì trở nên kiên định hơn
Cô không thể vì một mình Kiều Vũ Kiều mà không để ý gì đến hoàn cảnh của cả lớp được
Lý Kiểu đi tới trước miệng hổ, nói với người ở bên trong: “Kiều Vũ Kiểu, chúng tôi phải đi đây, nếu như cô muốn đi lên thì chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.” “Không, không muốn!” Kiều Vũ Kiều vội vàng lắc đầu
“Cô cố lên!” Chẳng mấy khi có lúc Lý Kiểu cổ vũ người khác thế này, rồi cô đứng lên: “Chúng ta đi thôi.” Lý Kiêu bước nhanh về phía trước, những người còn lại lập tức đi theo, để lại Kiều Vũ Kiều ở trong cái hố đen sì kia
Còn Nhiếp Nhiên bị hai vệ sĩ Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc đi theo sau lưng, may mà đoạn đường phía trước của cô trùng với đoạn Lý Kiêu đã chọn nên cô cũng không nói gì mà chỉ theo đội ngũ đi về phía trước
“Không, đừng đi! Các người đừng đi mà, đừng bỏ tôi ở lại nơi này một mình!” Nghe từng tiếng bước chân dần dần biến mất, lần này Kiều Vũ Kiều thật sự hoảng hốt, nơi này tối đen như mực, chỉ có một mình cô ta ở nơi hoang vu không người ở này.
“Các người mau quay lại! Mau quay lại cứu tôi đi! Tôi không muốn một mình ở chỗ này, tôi không muốn!” Đáng tiếc không có người đáp lại
Bên trong hố yên lặng đến mức có thể nghe thấy được cả âm thanh tiếng lá rụng, sự sợ hãi và nỗi khiếp sợ dần dần xâm chiếm lí trí của cô ta.
“Lý Kiều, Nhiếp Nhiên! Các người dám không cứu tôi, tôi trở về sẽ nói cho sĩ quan huấn luyện biết! Các người cố ý vứt bỏ đồng đội, các người sẽ bị xử phạt!” “Các người mau mau trở lại cho tôi!” Sự yên tĩnh đè nén cuối cùng cũng khiến cô ta dần dần tiến đến biên giới sụp đổ
“Nhiếp Nhiên mày ra đây cho tao, mày là con khốn! Lấy việc công trả thù riêng, mày là đồ đáng xấu hổ! Mày dám đối xử với tao như vậy, tao sẽ bảo ba tao xử lý mày! Mày chờ đó cho tao!” “Mày mau quay lại cho tao! Không thì mày không xong đâu!”