*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cục trưởng Lý lập tức hiểu ra.
Là cô quân nhân đó! Nghe nói, lúc đầu cấp trên muốn lợi dụng đường dây của Lương Phỉ, chính cô gái này đã thực hiện nhiệm vụ. Hơn nữa nghe các giáo quan nhận xét đây là một con ngựa ô rất mạnh mẽ và quyết liệt.
Nhưng… nghe đánh giá với nhìn thực tế thì tại sao cô gái đó không có gì giống như là quân nhân vậy?
Thấy giống du côn hơn!
“Nhưng trong hồ sơ đều không có đề cập đến chuyện cô ta biết giải mã hóa.” Phó Cục trưởng Lý nghi ngờ.
Ông ta đã xem hồ sơ tân binh của Nhiếp Nhiên, không có gì đặc biệt cả, không có ghi công lao gì, cũng không có giới thiệu gì đặc biệt. Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện khả năng đặc biệt giải mã mã hóa chứ?
Hay là giáo quan quên không viết sao?
“Tôi biết rồi.”
Lệ Xuyên Lâm cũng là lúc trên xe nhìn cô sử dụng máy vi tính một cách thành thạo mới biết thông tin này.
“Cậu chắc chắn cô ta có thể?” Phó Cục trưởng Lý thực ra vẫn chưa yên tâm, “Nhiệm vụ lần này là vô cùng bí mật và quan trọng, chỉ cần sai một bước là coi như hủy hoại cả nhiệm vụ.”
“Cô ấy có thể làm.”
Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn của Lệ Xuyên Lâm, Phó Cục trưởng Lý bắt đầu do dự.
Trong phòng, không khí trầm lắng ngưng đọng, còn bên ngoài lại rộn ràng khác thường.
“Cô cứ đợi mà xem, lát nữa chú Lý nhất định sẽ đuổi cô đi!” Dư Xảo Xảo hất hàm nói, gương mặt đầy vẻ cao ngạo.
Những cảnh sát khác ngồi quan sát vở kịch hay của năm, lại còn nồng nặc mùi thuốc súng. Mỗi người đều bận rộn ngồi ở vị trí của mình, chỉ sợ mình lại rước họa vào thân.
“Ừ! Tôi đang đợi đây, mất hết bình tĩnh rồi.” Nhiếp Nhiên ngồi yên tại vị trí, không biết đang làm gì trên máy tính, thờ ơ nói.
“Cô!” Dư Xảo Xảo tức không làm gì được.
Nhìn Dư Xảo Xảo bị đánh bại liên tục, những người trả vờ bận rộn ngồi xung quanh lại không nhịn được mà bật lên tiếng cười: “Hí”
Âm thanh đó vừa vang lên lập tức tạo thành hiệu ứng dây chuyền, tất cả mọi người đều cười vang lên.
“Các người cười cái gì?”
Dư Xảo Xảo nghe những tiếng cười kia thì cảm thấy mình như một trò cười trước mặt Nhiếp Nhiên, mọi tức giận đều lập tức trút lên những người xung quanh.
Trong nháy mắt, tiếng cười bỗng vụt tắt.
Nhìn đám người kia cúi mặt làm việc không dám nói một lời, Dư Xảo Xảo đắc ý nhìn Nhiếp Nhiên, cố tình để cho cô thấy cô ta lợi hại đến thế nào, kết quả phát hiện…
“Cô đang làm gì vậy?”
Dư Xảo Xảo thấy trên màn hình hệ thống thông tin của Cục Cảnh sát đang bị xâm nhập, không nhịn được mà cao giọng chất vấn.
“Vẫn nguyên mà, tiện thì xem hệ thống Cục Cảnh sát của các người có cái gì thôi.”
Nhiếp Nhiên nói như thể đây là chuyện hết sức bình thường, khiến Dư Xảo Xảo tức đến mức nhảy ngược lên, “Cô không được làm thế! Đây là bí mật cao nhất của Cục Cảnh sát, sao cô lại có thể tùy tiện đụng vào chứ, cô không sợ chết sao?”
“Vừa suýt nữa thì chết đấy, may mà có Đội trưởng Lệ cứu, tôi còn đang tính lấy thân báo đáp đây.” Nói xong, Nhiếp Nhiên đắc chí vì đã trêu cô ta được một lần nữa.
Nếu không phải Dư Xảo Xảo được dạy dỗ tốt từ bé là không được đánh người thì có lẽ bây giờ cô ta đã xông tới cho Nhiếp Nhiên một bạt tai rồi.
Chắc sự tức giận cả đời của cô ta cộng dồn lại cũng không bằng cơn giận ngày hôm nay.
Cô ta chỉ vào mũi của Nhiếp Nhiên tức đến run người, “Cô! Cô! Cô!”
“Nói lắp là không tốt cho con gái đâu, cô đi chữa đi.” Lúc này, Nhiếp Nhiên vui vẻ nói một câu.
Sức chiến đấu của Dư Xảo Xảo dường như đã lên đến đỉnh điểm.