*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái này rốt cuộc có lai lịch thế nào, thật sự khiến người ta tò mò
– Hơn nữa kỳ quái nhất là cô ta lại không nhận được thông báo bị giáng chức, tại sao Hoắc Hoành phải giấu cô ta? Đúng lúc cô đang ngẩn ra, Hoắc Hoành đi từ trong phòng họp ra nhìn thấy cảnh này trên hành lang, thản nhiên nói: “Không cần đâu, sau này để cô ấy đích thân giao cho tôi.” Sau khi nghe xong, Hạ Na dùng giọng nói không thể tưởng tượng nổi gọi một tiếng, “Hoắc tổng!” Nhưng Hoắc Hoành không để ý, chỉ bảo A Hổ đẩy anh vào trong phòng làm việc
“Rốt cuộc cô là ai?” Không được Hoắc Hoành chú ý đến, Hạ Na lập tức chuyển ánh mắt lên Nhiếp Nhiên, trong mắt tràn đầy thái độ thù địch
Lúc này Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Tôi nghĩ cô là cô Hạ đúng không? Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thay thế công việc của cô.” Sau đó, cô giơ tay muốn lấy phần tài liệu cô thư ký vừa rồi mới đưa cho cô ta, đáng tiếc lại bị phản kháng
“Cái gì! Cô dựa vào cái gì thay thế tôi!” Hạ Na cau mày, dùng ánh mắt gần như ghét bỏ và khinh thường đánh giá Nhiếp Nhiên từ đầu tới chân
Nhiếp Nhiên không để ý, cầm lấy tài liệu kia, nhưng Hạ Na vẫn không chịu buông tay
Hai người lập tức giằng co tại chỗ
Nhưng Nhiếp Nhiên là ai cơ chứ, so với những thành phần trí thức yểu điệu yếu ớt này mà nói, cô chỉ cần hơi dùng sức cổ tay là tài liệu dễ dàng rơi vào tay cô
“Dựa vào bây giờ tôi là thư ký riêng, mà cô là cấp dưới của tôi.” Giọng cô không lớn không nhỏ, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh ung dung, nhưng lời nói ra có thể làm một người tức chết
“Cô, cô!” Hạ Na run tay chỉ vào mặt cô, nhưng mãi mà không nói được gì khác
“Bây giờ mời cô quay về dọn đồ đạc khỏi căn phòng làm việc kia đi.” Nhiếp Nhiên cầm đồ lên đi tới phòng làm việc của Hoắc Hoành
Cô biết bây giờ ở trong mắt đám thư ký này, cô là tiểu nhân đắc chí thế nào, nhưng thế thì đã sao, cô vốn không phải người hiền lành gì
“Không, tôi muốn tìm Hoắc tổng hỏi rõ, chuyện này là không thể nào, không thể nào!” Hạ Na đi đến cửa phòng làm việc của Hoắc tổng trước
Nhiếp Nhiên không ngăn cản cô ta, chỉ đứng sau lưng cô ta nhẹ nhàng nói một câu, “Nếu như bây giờ cô đi vào, có thể không chỉ là ôm đồ đạc cá nhân của cô đổi sang một phòng làm việc khác đâu.” Bàn tay vừa cầm lấy nắm cửa kim loại lập tức dừng lại.
Nhiếp Nhiên làm như không thấy đi qua Hạ Na, vặn cửa ra cho cô ta, nhưng thấy Hạ Na theo bản năng lui về phía sau, giống như chỉ cần cô ta tiến về phía trước một bước sẽ rơi vào vực sâu muôn trượng
Nhiếp Nhiên vui vẻ đi vào, sau đó đóng cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc lại
“Tôi còn tưởng em lợi hại thế nào, cuối cùng vẫn phải để tôi ra tay.” Chắc Hoắc Hoành đang đợi cô, anh ngồi ở trên ghế nhưng chưa hề động đến tài liệu trong tay
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi còn tưởng cấp dưới của ngài Hoắc sẽ ôn hòa lễ độ như anh, hóa ra giữa người với người vẫn có chênh lệch.” Hoắc Hoành ngẩn ra ba giây, nhanh chóng hiểu ý cô, cau mày lại, “Em lại so sánh tôi với đám con gái kia?” “Không phải anh tự động gia nhập cuộc chiến sao?” Đây là trách tội à? Hoắc Hoành không ngờ mình tốt bụng giải cứu, thế mà cô gái này không chỉ không cảm kích, còn bị cô chế giễu mình tự hạ thấp thân phận, dây dưa với đám thư ký của phòng thư ký
Hoắc Hoành dựa lưng vào ghế, cong ngón trỏ lên gõ khẽ lên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm, “Sau khi bị ốm, hình như em càng ngày càng to gan hơn, biết tranh cãi rồi.”