*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hưng bị vạch trần thì tức giận: “Bọn chúng không có súng, tạo có sủng, thế nào, có phải là muốn nếm thử mùi vị của đạn không!”
Cái gì? Không phải Nhiếp Nhiên nói bọn chúng hết đạn rồi sao?! Sao lại…
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
“Biết sợ rồi chứ! Biết sợ cũng vô ích, dám giết đại ca và nhị ca, còn cả năm mươi anh em kia của tao nữa, hôm nay ông đây muốn chúng mày nợ máu trả bằng máu!” Nhiếp Nhiên bị thương ở vai cho nên luôn được bọn họ vây vào giữa, tạo thành một vòng bảo vệ.
Lúc nhìn thấy Đường Hưng giơ súng lên, tại cô khẽ nhúc nhích, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường.
“Một ván định thắng bại đi, thế nào?” Cô đề nghị.
Đường Hưng cau mày, “Một ván định thắng bại?” “Tao và mày đầu riêng với nhau.” Nhiếp Nhiên đẩy Nghiêm Hoài Vũ ở phía trước ra, đi ra khỏi vòng người.
“Dựa vào cái gì tao phải đánh với mày? Tao có súng! Một phát bắn gục mày, đơn giản thuận tiện!” “Đúng vậy, trong nòng súng của mày còn một viên đạn, đúng là có thể dùng để giết tao hoặc là bất cứ ai ở đây.
Nhưng mày thắng như vậy không anh hùng, sau này làm sao mà làm đại ca được.
Mười mấy đàn em của máy làm sao còn tin tưởng và nghe theo mày? À, hay là mày định giết hết bọn họ rồi tìm một nhóm khác?” Đúng thế, cách làm của Đường Hưng không anh hùng, nhưng bọn chúng là cướp biển, cần gì đạo nghĩa, chỉ cần có mạng sống, có thịt có rượu uống, có đàn bà và tiền để dùng là được.
Nhưng vấn đề là nếu như Đường Hưng cảm thấy mất thể diện âm thầm muốn giết bọn chúng thì làm thế nào? Ánh mắt mười mấy người kia nhìn Đường Hưng lập tức trở nên khác thường.
Đường Hưng thấy ánh mắt quái dị của đám đàn em thì vội vàng tỏ thái độ, “Mày đừng hòng khiêu khích ly gián đi! Đây đều là anh em vào sinh ra tử với tao, sao tao có thể giết bọn họ được!” “Được, coi như chúng mày đồng tâm, vậy bây giờ tao hạ chiến thư đầu với một mình mày, mày có dám nhận không?”