*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lấy ra là được?
Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành cố ý nói thật nhẹ nhàng, nhưng làm sao mà đơn giản như vậy được? Phát súng vừa rồi bắn ở khoảng cách gần như vậy, chẳng biết đạn đã găm vào chỗ nào trên đầu vai của anh ta nữa, muốn tự lấy ra phải dùng dao cắt phần thịt đã được đốt qua thì mới được.
Nhiếp Nhiên cầm bằng gạc, cô ra lệnh, “Cởi áo ra, cho dù không tới bệnh viện thì cũng phải cầm máu chứ, nếu không khi anh trở về sẽ bị sốc do bị mất máu trầm trọng đấy.” Hoắc Hoành sững người, sau đó ra vẻ đau đớn lắm, trông rất vô tội, “Tôi bị thương, không cởi được.” Ánh mắt anh y hệt như một đứa bé, làm gì còn thấy dáng vẻ mặt lạnh của sĩ quan huấn luyện trong quân đội? Thích được voi đòi tiền à! Cái tên này!
“Anh chắc chắn muốn tôi giúp anh cởi áo?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, trong giọng nói của cô có cả sự uy hiếp.
Hoắc Hoành ngả người ra ghế, tiếp tục chơi trò vô lại, “Tôi vì em nên mới bị thương.” Nhiếp Nhiên hừ lạnh, “Nếu không có tôi thì bây giờ anh không phải chỉ bị thương đơn giản ở vai như vậy đâu.” Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn để băng gạc xuống và cởi áo vest ra cho Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành mỉm cười.
Chưa chắc đã là như vậy.
Cho dù Nhiếp Nhiên không tới cứu anh, anh cũng đã có biện pháp xử lí chuyện này rồi.
Mới vừa rồi lúc rời khỏi nhà hàng, anh đã nhìn thấy xe áp tải tiền đỗ ở cuối con hẻm đằng sau.
Đến lúc đó, anh chỉ cần chờ cảnh sát tiêu diệt toàn bộ đám sát thủ mà Hoắc Chử phái tới, rồi vào đồn cảnh sát nói rõ gần đây công ty mình cần một khoản tiền.
Vì lượng tiền tương đối lớn nên yêu cầu ngân hàng dùng xe áp tải tiền đến chở đi, không ngờ đi được nửa đường vào nhà hàng nghỉ ngơi thì gặp phải đám cướp kia, vì thế mới bất đắc dĩ phải phản kháng.
Lúc đó mặc cho đám người kia đã chết hết hay chưa thì bọn chúng làm sát thủ cũng sẽ không nói ra chuyện mình đi ám sát.
Cuối cùng chuyện này còn chẳng phải do anh định đoạt à? Huống chi đúng là xe áp tải tiền đang đỗ ở trong con hẻm thật, anh nghĩ chắc chắn cảnh sát cũng chẳng làm gì được mình.
Cùng lắm thì bị nhốt trong đồn cảnh sát mấy ngày rồi lại được thả ra thôi.
Nhưng anh cũng vẫn rất vui vì Nhiếp Nhiên quay lại cứu mình, chí ít thì cô nàng này không bỏ mặc anh được, đúng không?
Nếu như cô không tới cứu anh thì anh cũng chẳng có cơ hội thay cô cản lại phát súng này.
Có trời mới biết anh đã cảm thấy may mắn đến mức nào vì mình có thể có cơ hội ở bên cạnh và bảo vệ cô.
Trong giọng nói của Hoắc Hoành mang theo cả sự vui vẻ, anh lẩm bẩm, “Thật may.” May là lần này có tôi ở bên cạnh em.
Nhiếp Nhiên lại ngẩng đầu, mặt cô lạnh như băng, “May cái rắm! Anh bị thương nặng như vậy nhất định phải phẫu thuật ngay!” Cô vừa mới cởi áo vest của người này ra, trên áo sơ mi màu trắng ở bên trong có một mảng màu đỏ sậm khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, mà miệng vết thương trên đầu vai vẫn không ngừng có máu chảy ra.
Lúc này Hoắc Hoành lại chuyển chủ đề, “Sao em lại đến thành phố A?” Nhiếp Nhiên cau mày liếc nhìn đôi mắt sâu thẳm như biển đêm tĩnh lặng, thâm trầm lạnh lùng của anh.
Nhiếp Nhiên hiểu ý của anh, cô không tiếp tục dây dưa đề tài muốn đưa anh vào bệnh viện nữa mà bất đắc dĩ trả lời: “Tới đón em trai tôi.”