Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ thất thần của Lý Kiêu thì cười nói với nhóm người phía sau: “Sau này đừng có tập kích buổi đêm nữa, tôi không đáng để các người đánh cuộc tương lai của mình đâu.
’’
Nói rồi cô lập tức đi khỏi sân huấn luyện.
“Tiểu Nhiên Tử!”
“Chị Nhiên!”
Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc vô thức gọi cô.
Nhiếp Nhiên dừng bước, để đề phòng đám người đó còn chưa hết hi vọng, cô lại bồi thêm một câu, “Mỗi người đều có chí hướng riêng.
Tôi không thích sự huấn luyện khẩn trương trong đội dự bị, cũng không thích nghe lời sĩ quan huấn luyện, kể cả cho tôi cầm súng một lần nữa thì sao, tôi cũng vẫn sẽ chống đối sĩ quan huấn luyện, vẫn sẽ bị phạt, đến lúc đó chỉ khổ mấy người phải cầu xin cho tôi.
Cho nên tốt nhất là bỏ cuộc đi.
”
Giọng nói của cô rất chân thành, lại có căn cứ, làm cho người khác không thể nào phản bác được.
Mấy người thông minh như Lý Kiêu và Uông Tư Minh, nghe xong cũng biết Nhiếp Nhiên thực sự quyết tâm rồi.
Nhiếp Nhiên có thể cầm súng hay không không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là Nhiếp Nhiên không muốn ở lại đội dự bị.
“Tôi đi nấu cơm đây.
” Nhiếp Nhiên thấy lời nói của mình đã có hiệu quả nên quay người rời đi.
“Cô ấy đã nói đến mức này rồi, mấy người vẫn muốn tiếp tục sao?” Mặt Nghiêm Hoài Vũ nhăn lại thành một nhúm, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào lưng Nhiếp Nhiên.
“Nhưng… tôi vẫn không nỡ, Nhiếp Nhiên tốt như vậy, giỏi như vậy, thật quá đáng tiếc!” Cổ Lâm nghẹn ngào nói.
“Được rồi, nhìn mấy người khóc thút tha thút thít kìa, người ta vẫn còn sống đó chứ đã chết đâu.
” An Viễn Đạo vừa nói xong câu không tim không phổi đó, lập tức nhận được một đống ánh mắt phẫn nộ giống như đao của cả đám người khiến anh ta sững sờ: “Tôi nói gì sai à?”
Nhưng anh ta nhanh chóng nhớ ra mình là sĩ quan huấn luyện, vậy mà bị một đám ranh con vừa phạm sai lầm trừng mắt nhìn, có còn đạo lý không vậy!
“Này! Mấy đứa quay lại cho tôi, ó muốn bị phạt nữa không hả?” An Viễn Đạo vừa đi đằng sau vừa kêu gào.
…
Nhiếp Nhiên vừa vào phòng ăn, cả đám binh sĩ đang bận rộn trong bếp nhìn thấy cô thì vội ném đồ trong tay xuống rồi chạy ra như ong vỡ tổ.
Mặc kệ lớp trưởng Trần có ở phòng ăn hay không, cả đám đều tranh nhau chạy đến hỏi thăm cô.
Người quan tâm nhất trong số đó là lớp phó Vương.
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên một lượt từ trên xuống dưới, “Sao rồi, không bị thương chứ? Ai cũng nói đạn không có mắt, cô đừng để bị thương mà giấu giếm không nói nhé.
”
“Đúng thế Nhiếp Nhiên, nếu cô bị thương thì cứ nói thẳng, đừng sợ đám người bên đội dự bị đó! Bọn họ thật quá ngang ngược, dám nổ súng với cô!”
“Đúng vậy, trông thì tưởng họ đối xử tốt với cô, vậy mà lại âm thầm làm như thế! Đúng là lòng người hiểm ác!”.