Kha Lỗ thấy An Viễn Đạo trừng mình, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn hô lên: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi muốn về nhà có gì sai! Hơn nữa, bây giờ là lúc nói cái vấn đề này à? Bây giờ người của chúng tôi bị cướp biển bắt rồi, mọi người mau phái binh lính đi cứu đi!”
Lý Tông Dũng: “Mọi người bị bắt ở chỗ nào?”
“Chuyện này thì tôi không biết, lúc ấy thuyền của chúng tôi bị lạc, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân rõ.
”
“Vậy bị bắt bao lâu rồi?” Lý Tông Dũng lại hỏi.
“Đã mấy ngày rồi, tôi bơi dưới biển khoảng hai ngày, sau đó tìm đến đây thì ngất đi một lần.
”
“Đã mấy ngày rồi!” Chân mày An Viễn Đạo cau chặt lại, bất an nhìn về phía Lý Tông Dũng.
Qua một ngày cũng đã rất nguy hiểm rồi, nếu mấy ngày thì xác suất còn sống rất thấp.
Cướp biển về cơ bản là cướp của rồi giết con tin, đám người bọn họ lại chẳng có của cải gì, có khả năng sẽ bị giết tại chỗ…
Hiển nhiên Lý Tông Dũng cũng nghĩ đến điểm này, ông lập tức hỏi: “Có bao nhiêu người?”
“Hơn hai mươi người.
”
Hai mươi mấy người, số người này không coi là nhiều, cũng không tính là ít.
Nhiều người có lẽ cướp biển còn kiêng dè, nhưng chỉ có hai mươi người, nói thật không thể nắm chắc được là còn sống hay không.
Cứ hỏi xong một vấn đề, vẻ mặt Lý Tông Dũng lại căng thẳng thêm một phần, “Thuyền cướp biển có kí hiệu gì không?”
Kha Lỗ suy đi nghĩ lại, lắc đầu, “Không có kí hiệu gì cả, có điều chiếc thuyền đó rất mới, khi đó chúng tôi còn tưởng là thuyền buôn nên mới cầu cứu.
”
Thuyền rất mới?
Lý Tông Dũng nghĩ đến cái gì đó rồi nói với Kha Lỗ: “Được, cậu đừng cuống, chuyện lần này chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu, cậu yên tâm.
”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Kha Lỗ nghe thấy Lý Tông Dũng bảo đảm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục nói: “Được, được! Thật sự cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!”
Lý Tông Dũng dặn dò: “Bố trí cho cậu ta một căn phòng đi.
”
“Rõ!” An Viễn Đạo đáp, sau đó dẫn Kha Lỗ đến phòng ký túc xá độc lập của Nhiếp Nhiên trước kia, hiện tại đang để trống.
“Tạm thời anh ở căn phòng này đi, cần gì trực tiếp tới tìm tôi.
” An Viễn Đạo đẩy cửa ra, dẫn anh ta vào.
Thật ra Kha Lỗ không quan tâm mình ở đâu, bây giờ điều anh ta bận tâm nhất là an nguy của tộc trưởng và đám dân đảo kia.
Anh ta bất an nắm cánh tay An Viễn Đạo, hỏi: “Lúc nào các anh đi bắt cướp biển? Nhớ dẫn tôi theo, tôi biết mặt bọn chúng!”
Biết mặt bọn chúng có tác dụng gì, đây đâu phải là cảnh sát bắt ăn trộm cần nhận diện, An Viễn Đạo lẩm bẩm một câu trong lòng.
Anh ta gật đầu, khuyên giải an ủi: “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, lần trước chúng tôi có thể cứu mọi người, lần này cũng có thể cứu, anh nghỉ ngơi đi.
”.