Tên kia không kìm được mà rùng mình một cái, “Tôi…!tôi…”
Lúc hắn đang do dự có nên nói hay không thì nghe thấy tên cướp biển kia gào lớn: “Mày nói vớ vẩn! Chúng mày là quân nhân, không thể nào dùng hình ép cung!”
Câu của hắn khiến tên kia phút chốc lấy lại tinh thần, “Tôi…!tôi không biết.
Tôi dẫn các người xuống núi, các người còn đối xử với tôi như vậy, tôi muốn gặp cấp trên của các người! Tôi không phục!”
“Tao đã giết người rồi, lẽ nào còn để ý tới việc có dùng hình ép cung hay không? Hơn nữa lần này vốn dĩ muốn quét sạch chúng mày.” Nhiếp Nhiên nhoẻn miệng, túm lấy tên cướp biển, lạnh lùng hỏi: “Mày chưa từng nếm trải mùi vị lấy sạch máu phải không?”
“Cái gì!” Hắn sợ hãi, trừng hai mắt nhìn cô.
Lấy…!lấy máu?
“Thử đi, cái này còn tiện lợi và đơn giản hơn đá vào bụng mày.” Nhiếp Nhiên quay người lấy ra một sợi dây thừng trong túi của Dương Thụ, “Trói lại, cứa vào bàn tay hắn một nhát, sau đó treo lên cây.”
“Đừng, đừng mà!” Tên cướp biển kia ngay tức khắc lui về sau.
Cứa một nhát ở tay, sau đó lấy sạch máu?
Trời ơi!
Chuyện này quá kinh khủng rồi!
“Nhiếp Nhiên, cô đang dùng hình phạt riêng, không được!” Lâm Hoài lên tiếng ngăn cản, đồng thời chặn đường cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh vô cùng, “Bọn họ có thể biết chính xác các anh xuất hiện ở đây, điều này thể hiện rõ trong Quân khu 2 có nội gián.
Quân khu 2 các anh xuất hiện nội gián, tôi giúp anh bắt lại, anh còn nói với tôi là không được?”
“Anh có biết là Quân khu 2 có nội gián có nghĩa là gì không? Cả kế hoạch tác chiến sẽ bị lộ hết! Đội dự bị mất liên lạc rất có khả năng không phải là do yếu tố môi trường tạo nên, mà là toàn đội đã bị phục kích!”
“Lâm Hoài, toàn đội bị diệt, bốn chữ này không cần tôi nói anh cũng biết có nghĩ là gì phải không?”
Câu cuối Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, cũng rất chậm rãi.
Nhưng Lâm Hoài nghe xong sắc mặt lại nghẹn cứng, không nói được lời nào.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt anh ta lóe lên một tia do dự, biết là anh ta đã dao động rồi, lập tức bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, nếu anh tiếp tục ngăn tôi như thế này, tôi chỉ có thể nghĩ rằng anh chính là nội gián có qua lại với tên cướp biển kia.”
“Nói láo, sao tôi có thể là tên nội gián đó được!” Câu này phá vỡ hoàn toàn sự lo lắng kiêng dè cuối cùng của Lâm Hoài, “Được, cô muốn điều tra thì điều tra đi!”
Nhiếp Nhiên giải quyết xong Lâm Hoài, không ngờ Nghiêm Hoài Vũ lại chau mày đi tới trước mặt cô, “Tiểu Nhiên Tử, ý cô là nhóm người của An Viễn Đạo chết rồi?”
Vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc.
“An Viễn Đạo lợi hại như vậy, không có lí gì lại chết dễ dàng vậy chứ?” Hà Giai Ngọc nhỏ tiếng nói.
“Tiểu Nhiên Tử! Cô nói đi!” Nghiêm Hoài Vũ gấp gáp.
“Vậy thì phải để hắn mở miệng thì mới chắc chắn được giả thiết của tôi có thành hiện thực không.”
“Tôi giúp cô treo hắn lên.” Nghiêm Hoài Vũ nhanh chân nhanh tay trói tên cướp biển kia lại, thậm chí thủ pháp cũng không giống ngày thường, hoàn toàn có thể dùng hai từ thô bạo để diễn đạt.
Nhiếp Nhiên nhìn tên cướp biển bị treo ngược giống như một con dơi thì nhoẻn miệng cười, “Sao hả, mùi vị thế nào? Cảm giác não chứa đầy máu rất tuyệt phải không?”
“Mày…!mày…” Chẳng mấy chốc mặt hắn đã đỏ ửng cả lên, đầu ong ong.
“Yên tâm, còn có thứ tuyệt hơn nữa.”
Nhiếp Nhiên vừa nói xong, hắn đã thấy tay mình đau nhói, có dịch lỏng chảy từ cánh tay xuống.
Hắn cố gắng nhìn lên bàn tay mình, máu tươi, máu tươi màu đỏ chót đang từ từ chảy ra từng giọt từng giọt từ vết thương trên tay hắn.
Nhiếp Nhiên cắt không nông tới nỗi chảy từng giọt, cũng không sâu tới nỗi máu phun phè phè, chỉ có một dòng máu không ngừng chảy ra.
Rất nhanh, chỗ máu đó đã thuận theo ngón tay chảy không ngừng xuống đất, thấm vào trong lòng đất.
“Mày yên tâm.
Tuy máu sẽ chảy dốc ngược lên não, nhưng đồng thời mạch máu ở tay mày cũng sẽ chảy máu liên tục cho đến khi mày xuất hiện ảo giác, mắt tối đen, cơ thể lạnh đi.
Đến lúc đó, mày cách cái chết không xa nữa đâu..”
Tên cướp biển không ngờ nữ binh này thật sự dám giết mình, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô nhân đạo để giết mình nữa.
Bạn đang
Äây không phải là nữ binh trong quân Äá»i sao? Sao có thá» còn tà n nhẫn hÆ¡n bá»n chúng cÆ¡ chứ!.