ĐÁNH BẠI TÔI – XẢY RA CHUYỆN RỒI (2)
Lý Kiêu liếc cô, lạnh lùng ném lại một câu: “Là tôi thu dọn cục diện hỗn loạn cho cậu thì đúng hơn.”
Sau đó Lý Kiêu đi vào trong sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên nhún vai, căn cứ vào con số trong tay mình cũng đứng vào vị trí số 6.
Nhưng không ngờ chưa đi đến địa điểm chỉ định, cô đã thấy một người quen đang đứng ở đó chờ mình.
Người quen đó không phải ai khác, chính là…!Phương Lượng!
“Em đánh với thầy à?” Nhiếp Nhiên thấy người quen cũ thì khói mù trong lòng tan đi một chút, cô chậm rãi đi tới.
Phương Lượng nhìn thấy Nhiếp Nhiên, lập tức cười, “Có vẻ là thế.”
Một người từng là giáo quan, một người từng là tân binh.
Từ sau khi hai người rời khỏi đội tân binh, số lần nói chuyện riêng cũng không nhiều.
Nhiếp Nhiên đi tới trước mặt anh ta, hỏi: “Lần này cách lần chúng ta đánh nhau gần đây nhất là bao lâu rồi?”
“Hình như…!hơn nửa năm.”
Khóe miệng Nhiếp Nhiên cong lên thành nụ cười giảo hoạt, chớp mắt với anh ta, “Em nhớ em suýt nữa cạo da đầu thầy.”
Phương Lượng bị bới lại chuyện cũ lập tức tức giận nói: “Này, đó là tôi hạ thủ lưu tình có biết không hả!”
Nhiếp Nhiên cười, “Vậy sao? Vậy hôm nay thầy đừng lưu tình.”
Phương Lượng hừ lạnh, “Lần sát hạch này liên quan đến nơi tiếp theo tôi phải đi, em nói tôi sẽ lưu tình sao?”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cứng lại, cô kinh ngạc hỏi: “Thầy phải đi rồi à?”
Không phải là một kỳ sát hạch quý bình thường sao? Sao Phương Lượng lại phải đi?
“Đúng vậy, kỳ huấn luyện của tôi đã kết thúc rồi nên sẽ nhanh chóng bị điều đi.” Nói đến phải việc rời đi, đáy mắt Phương Lượng lộ ra vẻ quyến luyến.
Nhiếp Nhiên cau mày, “Kỳ huấn luyện kết thúc? Vậy chẳng phải là tất cả mọi người lớp 1 đều phải rời đi à?”
Phương Lượng cười lắc đầu, “Không phải vậy, hồi đó tôi vì nguyên nhân cá nhân cộng thêm sau đó lại đi huấn luyện tân binh nên bị trì hoãn, lần này chỉ có một mình tôi bị điều đi.
À không đúng, hình như Thiên Dạ cũng sắp phải đi rồi.”
Thiên Dạ cũng phải đi?
Không phải cô ta luôn muốn ở lại bên cạnh An Viễn Đạo sao?
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên không tò mò về người không quan trọng nên cô không hỏi nhiều nữa mà chỉ cười trêu Phương Lượng: “Vậy có cần em nhường để thầy tranh thủ xin được đến một chỗ tốt không?”
Phương Lượng trợn mắt nhìn cô, “Ai cần em nhường! Dù sao tôi cũng là giáo quan của em!”
Vừa dứt lời, sắc mặt anh ta nghiêm túc lại, bước nhanh lên trên.
Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn né tránh nắm đấm của Phương Lượng, thuận thế móc chân muốn ngáng chân anh ta.
Nhưng Phương Lượng như biết trước, lăn một vòng sang bên cạnh, sau đó đứng lên.
Lúc này vị trí của hai người đã đổi cho nhau.
Gió mùa hè hơi nóng, hai người đứng im tại chỗ, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống khiến Nhiếp Nhiên không tự chủ được khẽ híp mắt lại..