Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1417: Chương 1417



TRỪNG PHẠT? KHÔNG, GIEO NHÂN NÀO GẶP QUẢ NẤY MÀ THÔI
Mưa lớn chắn mất tầm mắt con người, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ phía xa nhanh chóng chạy về hướng này.
Nhiếp Nhiên dựa lưng vào đá, nhìn bóng dáng mơ hồ kia dần dần trở nên rõ ràng.
Diệp Tuệ Văn chạy từ phía xa đến, cả người ướt đẫm.
Cuối cùng cô ta chạy đến nơi che chắn, đang muốn chui vào thì nghe thấy Nhiếp Nhiên lạnh lùng quát khẽ, “Đi ra ngoài! Đây là địa bàn của tôi.”
Diệp Tuệ Văn dừng bước.
Nước mưa mùa đông lạnh như băng hắt vào mặt làm sắc mặt cô ta tái đi.
Cô ta run rẩy, khó hiểu và kinh ngạc nói: “Nơi che chắn này có một nửa công lao của tôi, sao lại thành địa bàn của cô rồi?”
Không biết có phải là ông trời cố ý đùa với cô ta không.

Cô ta vừa mới rời khỏi nơi này, đi không bao lâu đột nhiên mưa như thác đổ đập mạnh vào cô ta.
Vốn dĩ cô ta định cắn răng tiếp tục đi về phía trước, nhưng mưa càng lúc càng lớn, đập lên người đau âm ỉ, ép cô ta không thể không quay lại.

Ai ngờ còn chưa kịp đi vào tránh mưa đã bị đuổi ra.
Nhiếp Nhiên thoải mái gật đầu, “Không sai, ban nãy đúng là cô có một nửa quyền ở đây, nhưng khi cô rời đi thì coi như tự động từ bỏ rồi, đương nhiên đây đã trở thành chính là địa bàn của một mình tôi.”
“Cái gì?” Diệp Tuệ Văn giận đến mức bật cười.
Trên đời này còn có cái lý do này à?
Đúng là không bình thường!
Diệp Tuệ Văn lười tranh cãi, đang khom người muốn chui vào, Nhiếp Nhiên vung con dao quân dụng trên tay, cắm xuống đất cách mũi chân Diệp Tuệ Văn chưa đến một centimet.
“Tôi cảm thấy chắc cô sẽ không muốn đánh đối kháng với tôi ở đây đâu.” Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, nhưng trong lời nói nồng nặc sự uy hiếp.
Diệp Tuệ Văn thấy Nhiếp Nhiên rút dao ra thì đã nổi điên.
Nhiếp Nhiên là quân nhân, chỉ riêng việc vung dao với chiến hữu của mình đã có thể khiến điểm đánh giá tổng hợp thành số 0 rồi.
“Nhiếp Nhiên, cô đừng có quá đáng!” Diệp Tuệ Văn đứng dưới làn mưa, giọng nói lộ ra sự tức giận mà ngay cả nước mưa lạnh như băng cũng không thể dập tắt được.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng ngước mắt lên, “ Ồ, tôi quá đáng chỗ nào?”
“Tối hôm qua cô bắt tôi đội mưa xây dựng chỗ che chắn, trời tối đi bắt cá cho cô cũng thôi đi, bây giờ còn vì đuổi tôi ra ngoài mà dùng dao quân dụng uy hiếp tôi!”
Tiếng mưa to khiến giọng Diệp Tuệ Văn hơi nhỏ.
Nhiếp Nhiên co một chân lên, một tay tùy ý đặt lên trên đầu gối, nhếch mép cười, “Đội mưa xây dựng nơi che chắn, trời tối bắt cá không phải đều là cô tự nhận lấy à?”
Cái gì?

Tự nhận lấy?
Cô ta tự nhận lấy như vậy là vì ai!
Toàn thân Diệp Tuệ Văn ướt đẫm, mặt cũng lạnh đến tái nhợt, nhưng sự giận dữ ở đáy mắt lại cháy hừng hực.
“Thấy tôi không làm việc nên để ép tôi làm việc, cô đã cố ý lãng phí thời gian, không phải sao?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, ý cười như có như không ở khóe miệng vô cùng chói mắt.
Diệp Tuệ Văn nghe được câu nói kia, lửa giận vốn không ngừng lan rộng giống như bị kim đâm một cái, xẹp xuống ngay lập tức.
Cô ta kinh ngạc, buột miệng nói: “Cô đã nhận ra rồi?”
Câu nói này đã ngầm thừa nhận.
Diệp Tuệ Văn có cảm giác mình giống như là con dê con đợi làm thịt, bị Nhiếp Nhiên tùy ý quan sát.
Cảm giác bị nhìn thấu đó giống như vai hề, khiến cô ta lập tức bực bội, quay đầu đi hậm hực lẩm bẩm, “Ai bảo cô thừa dịp đục nước béo cò!”
“Thừa dịp đục nước béo cò?” Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, “Hình như tôi không cầm dao dí vào cổ cô bắt cô đồng ý với tôi thì phải?”
“Nhưng chúng ta là chiến hữu, sao cô có thể nhân lúc chiến hữu rơi vào hoàn cảnh xấu mà đưa ra yêu cầu được?” Diệp Tuệ Văn không phục chất vấn.
“Không có tôi, cô không đứng đến chết trong cái hố kia thì cũng bị đá ra khỏi kỳ sát hạch rồi.”
Diệp Tuệ Văn cau mày, tức giận nói: “Cô cứu tôi cũng là có mục đích chứ không phải thực sự muốn cứu.”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi cứu cô là có mục đích, nhưng cô cũng có thể không đồng ý.”
Nhiếp Nhiên thẳng thắn vặn ngược lại khiến Diệp Tuệ Văn không nói được gì nữa.
“Tôi…”
“Nếu đồng ý rồi, hứa với đối phương rồi thì nên làm tử tế, chứ không phải là giở trò khôn vặt, cuối cùng khiến mình bị chịu cảnh khốn cùng.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng quan sát dáng vẻ đáng thương của cô ta, tiếp tục nói: “Nếu như hôm qua cô có thể tranh thủ thời gian xây dựng thì có thể có đủ thời gian đi bắt cá, không đến nỗi khi mưa to tới, nước sông bị đục rồi mới đi bắt, khiến bản thân mình cũng không được ăn no.”
Diệp Tuệ Văn chợt hiểu ra, khiếp sợ trợn to hai mắt, “Tất cả đều là cô trừng phạt tôi à?”
Nhiếp Nhiên tiện tay ném cành cây vào trong đống lửa để cho lửa cháy mạnh hơn, “Tôi không có tư cách trừng phạt cô, nhưng tôi có năng lực khiến cô biết cái gì gọi là tự cho mình là thông minh, tự làm tự chịu.”
Diệp Tuệ Văn lập tức cảm thấy mình giống như là một đứa ngốc bị đùa giỡn.
Cô ta thản nhiên nói: “Đúng, tôi thừa nhận, hôm qua tôi không phục, cảm thấy cô đục nước béo cò, nhưng nể tình cô cứu tôi một lần, tôi cũng bỏ qua.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 222: Tiểu lâu truyền thuyết 2

Nhưng sau đó, cô thà ngồi ở đó không nhúc nhích cũng không giúp tôi một tay, cộng thêm tay tôi bị thương, cho nên mới làm như vậy.”
“Vậy bây giờ thì sao, rơi vào cảnh này, còn hài lòng vì sự khôn vặt của mình nữa không?” Nhiếp Nhiên lại lên tiếng hỏi.
Ý châm biếm trong giọng nói của cô khiến mặt Diệp Tuệ Văn nóng rát.
Đúng vậy, nếu không phải mình giở trò khôn vặt, kết quả có lẽ sẽ không như vậy.
Diệp Tuệ Văn đứng ở trong mưa lớn nhụt chí thở dài một cái.
Mình đúng thật là ngu xuẩn, ngay cả An Viễn Đạo cũng không thể thuần phục được cô ta cơ mà, sao có thể bị chút khôn vặt của mình chế phục được.

Càng hoang đường hơn là mình còn cây ngay không sợ chết đứng tức giận với Nhiếp Nhiên.
Nhìn con dao quân dụng vẫn còn cắm bên chân mình, Diệp Tuệ Văn đột nhiên cảm thấy không bị đâm vào chân đã rất may mắn rồi.
“Cô nói không sai, nếu đã hứa rồi thì phải dốc hết sức hoàn thành, huống hồ tôi là một quân nhân, càng không nên làm như vậy.

Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô!” Diệp Tuệ Văn đứng thẳng tắp, lúc này trong mắt cô ta đã không còn vẻ không cam lòng và tức giận vừa rồi nữa.
“Chỉ nói một câu xin lỗi là xong chuyện à?”
Rõ ràng là Nhiếp Nhiên không bị thuyết phục, Diệp Tuệ Văn cau mày, hỏi: “Vậy cô còn muốn thế nào nữa?”
Nhìn bên ngoài đang mưa to, Nhiếp Nhiên thật sự không muốn đi ra ngoài, vì vậy cong môi cười một cái, giống như nhìn chăm chú vào con mồi của mình, nói với Diệp Tuệ Văn: “Dĩ nhiên phải đền bù cho tôi rồi.”
Nụ cười quen thuộc kia khiến Diệp Tuệ Văn thở dài.
Hôm qua Nhiếp Nhiên cũng cười với cô ta như vậy.
Trời ơi, sao cô ta lại gặp phải chiến hữu tốt như thế này chứ!
Diệp Tuệ Văn thở mạnh một hơi, dứt khoát, nghiến răng nói: “Cô nói đi, cô muốn đền bù thế nào!”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta “hiểu chuyện” như vậy, cười híp mắt nói: “Sắp đến trưa rồi, cô giải quyết đồ ăn.”
Diệp Tuệ Văn nghi ngờ chiến hữu này rốt cuộc là tới khảo hạch hay là tới du lịch.

Từ tối hôm qua đến bây giờ không đi một chút nào, một ngày ba bữa thì không bỏ bữa nào cả.
So với mình đói ba ngày, có phải cô ta quá hạnh phúc rồi không?!
Diệp Tuệ Văn vô cùng buồn bực trong lòng, nhưng lại không làm sao được, ai bảo mình thật sự có lỗi chứ?
Cô ta cúi đầu, uể oải nói: “Được, tôi sẽ đi ngay.”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta đi về phía con sông, cô thuận tay rút con dao cắm trên mặt đất ra, tìm lá cây lau sạch sẽ, sau đó cũng đi ra ngoài, tìm một ít cành cây mang về nơi che chắn.
Cành cây rất ướt, nhất định phải hơ khô mới có thể dùng, nếu không sẽ làm người ám khói.
Cô xếp hàng cành cây ra, đặt ở bên cạnh đống lửa.
Thời gian tiếp theo chỉ cần chờ đợi.
Mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Bạn đang
Trong tiếng mưa lớn như vậy, tất cả mọi thứ dường như đều bất động.

Nhiếp Nhiên ngồi im trong nơi che chắn của mình, thỉnh thoảng thêm một hai cành cây vào lửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng người bắt cá cũng quay về.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy Diệp Tuệ Văn đội mưa to gió lớn đi từ phía xa đến, trong tay… là hai con cá còn nhỏ hơn tối hôm qua.
Lúc cô ta cầm cá vào, Nhiếp Nhiên nhíu mày một cái, Diệp Tuệ Văn biết cô đang chê mình bắt cá không to bằng con buổi sáng.
Thật ra lúc bắt hai con cá này cô ta cũng cảm thấy rất mất mặt.
“Tôi đã rất cố gắng tìm rồi, nhưng nước thật sự quá đục, không thể thấy rõ.” Cô ta yếu ớt giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Nhiên thì lại nhịn cảm giác đói bụng, nói: “Cùng lắm thì hai con này cho cô hết không được sao?”
Nhiếp Nhiên nhận lấy hai con cá kia, thuần thục đánh vảy cá, lúc lấy nội tạng, cô không ngẩng đầu lên mà nói: “Vào đi.”
Diệp Tuệ Văn đang suy nghĩ hai bên đã không ai nợ ai rồi, định rời đi thì lại ngẩn ra.
Cô ta cảm thấy có lẽ là mình đói rồi cho nên nghe nhầm.
Tiếng Nhiếp Nhiên lại vang lên, “Nếu đã đền bù rồi thì chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai, theo công mà luận thưởng, chỗ này có một nửa của cô.”
Diệp Tuệ Văn lê cơ thể lạnh giá cùng nước mưa đi vào, ngồi ở bên cạnh đống lửa, vừa cởi quần áo ướt sũng vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô thật là kỳ cục.”
Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, liếc cô ta một cái.
Diệp Tuệ Văn vừa tiếp xúc với ánh mắt kia, lập tức cảnh giác nói: “Tôi đã hết nợ cô rồi, tôi có quyền ở đây, đây là cô nói, cô đừng hòng đuổi tôi!”
“Tôi chỉ muốn hỏi cô là tôi kỳ cục chỗ nào.” Nhiếp Nhiên cúi đầu xiên hai con cá kia lên cành cây.
“Con người cô hoặc là không nói một chút tình cảm nào, hoặc là công tư rõ ràng đến mức ngay cả tình nghĩa cũng có thể phân biệt, như vậy còn không kỳ cục à?”
Nhiếp Nhiên đặt cành cây xiên hai con cá nhỏ vào trong tay Diệp Tuệ Văn, dựa ra phía sau, lại nhắm mắt nghỉ ngơi, “Tôi chỉ không muốn nợ người khác, cũng không muốn người khác nợ mình.

Tôi cứu cô thật sự là có mục đích, nhưng nếu đã hứa rồi thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức.

Mà cô lừa gạt tôi, giở trò khôn vặt trước mặt tôi, tôi cũng sẽ khiến cô trả lại cả vốn lẫn lãi cho tôi.”
Diệp Tuệ Văn nghe thấy cô thản nhiên giải thích, cũng không phản bác.
“Cho nên mới nói cô kỳ cục, giống như không có vui buồn gì đặc biệt.

Không giống con gái bình thường, ghét một người sẽ ghét đến cùng.” Cô ta lật cá, nhỏ giọng nói.
“Ừm, cho nên yên lặng cảm ơn tôi trong lòng đi, nếu không bây giờ cô chỉ có thể đội mưa to đi trên đường thôi.”
Diệp Tuệ Văn cạn lời.
Người này thật đúng là… khó diễn tả.
Mưa bên ngoài rơi tầm tã.
Diệp Tuệ Văn ngồi xếp bằng nướng hai con cá nhỏ kia, quần áo ướt hong bên cạnh đống lửa, còn Nhiếp Nhiên lại giống như đang ngủ.
Lúc đang nhìn mưa to bên ngoài, Diệp Tuệ Văn đột nhiên quay đầu lại hỏi Nhiếp Nhiên: “Có phải cô đã biết trước là buổi sáng sẽ mưa không?”
“Ừm.” Nhiếp Nhiên đáp bằng giọng mũi.
Diệp Tuệ Văn lập tức cạn lời.
“Vậy tại sao…” Cô ta buột miệng muốn chất vấn, nhưng chất vấn đến một nửa thì dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1122: C1122: Sính lễ giá trên trời

“Tại sao không nói cho cô biết à?” Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nói nốt thay cô ta.
“Được rồi, cô không nói cho tôi là đúng, đây là khảo hạch, cô không có lý do giúp tôi hết lần này đến lần khác.” Diệp Tuệ Văn đã hiểu rồi.

Bọn họ vốn đang cạnh tranh với nhau, Nhiếp Nhiên có thể giúp cô ta tránh khỏi một lần bị loại đã là không tệ rồi.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, “Cô rất biết nghĩ đấy.”
“Dù sao tôi cũng là lính cũ ở lớp 6, cho dù không thường xuyên tiếp xúc với cô thì ít nhiều biết tính cách của cô.” Diệp Tuệ Văn nghiêm túc nướng cá.
“Tính cách tôi thế nào?”
“Tự đại, không có ý thức tập thể, còn chống đối sĩ quan huấn luyện, không có quy củ…”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta “thành thật” nói một tràng như vậy, sau đó lạnh lùng nhắc nhở, “Nói không tốt, con cá này tôi không cho cô đâu, tôi ăn hết.”
Diệp Tuệ Văn hơi dừng tay lại, ánh mắt lập tức sáng lên, “Thật hay giả thế?”
Đã mấy bữa cô ta chưa ăn gì rồi, hai con cá này đối với Nhiếp Nhiên mà nói có thể có cũng được không có cũng được, nhưng đối với cô ta mà nói thật sự là một bữa cứu mạng.
Nếu Nhiếp Nhiên dám lấy đồ ăn dụ dỗ cô ta mà còn không thực hiện, cô ta đói sẽ liều mạng thật.
Ánh mắt sáng ngời kia khiến Nhiên ngẩn ra, “Thật.”
“Mặc dù cô có những tính cách này nhưng cô không phải là người thấy chết mà không cứu, hơn nữa còn định cho tôi ăn cá, chứng minh cô vẫn rất có tinh thần đồng đội.” Từ đầu tới cuối cô ta đều nhìn chằm chằm con cá trên cành cây, dáng vẻ giống như không phải đang nói chuyện với Nhiếp Nhiên mà là đang nói với hai con cá vậy.
Có lẽ là phát hiện mình nhìn chằm chằm cá quá chuyên chú, lúc này cô ta mới quay đầu lại, bồi thêm một câu, “Như vậy được rồi chứ?”
“Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, cô thực hiện câu này rất triệt để.” Nhiếp Nhiên cảm thán một câu rất đúng trọng tâm, sau đó phất tay như cho qua, “Ăn đi.”
Chưa từng thấy ai trở mặt như kịch hát Tứ Xuyên vậy.
Có sự cho phép của Nhiếp Nhiên, cô ta lập tức cầm con cá đã nướng chín xuống, không lo bỏng mà nhét thẳng vào trong miệng.
Cô ta vừa thổi vừa nhai.
Cuối cùng còn không quên đưa con cá còn lại trên cành cây qua, “Này, còn một con của cô.”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta thật sự đói đến phát điên rồi, dáng vẻ hận không thể nuốt cả xương xuống khiến cô lắc đầu, nói: “Không cần, cô ăn đi.”
“Cho tôi hết à?” Diệp Tuệ Văn vẫn đang thèm thuồng, ngạc nhiên hỏi lại.
“Không cần cảm động nhìn tôi như vậy.

Nếu như con cá nhỏ tối hôm qua là ranh giới cuối cùng của tôi thì con cá này đã vượt quá ranh giới cuối cùng của tôi rồi, cô tự ăn đi.”
Trong lời nói của cô vẫn ghét bỏ như thường.

Nhưng sự chán ghét không chút che giấu kia với Diệp Tuệ Văn đã đói rất lâu mà nói lại cảm thấy có ý khác.
Cô ta lặng lẽ gặm con cá nhỏ còn lại, mồm miệng lúng búng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra vứt cái quy tắc làm người kỳ quái của cô đi, cô vẫn rất tốt.”
Nhiếp Nhiên dịch lại gần nói với cô ta: “Vậy sao? Vậy lần sau tôi trực tiếp cắm dao vào chân cô, nói không chừng cô sẽ yêu tôi đấy.”
Diệp Tuệ Văn bị kinh sợ vội vàng dịch sang bên cạnh mấy bước, duy trì một khoảng cách với Nhiếp Nhiên..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.