Hoắc Hoành nhanh tay lẹ mắt lui về sau một bước mới tránh được.
Nhiếp Nhiên muốn thừa thắng xông lên, nhưng thể năng của cô so với Hoắc Hoành thật sự mà nói chênh lệch hơi lớn, chờ sức bật qua rồi, sức lực bắt đầu trở nên chậm đi rất nhiều.
Hoắc Hoành biết thể năng của cô yếu cho nên cố ý kéo dài thời gian dây dưa với cô, muốn tiêu hao thể năng của cô.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng phát hiện ra, cô muốn dùng chút thể lực cuối cùng của mình đánh ngã anh, nhưng Hoắc Hoành đâu có dễ để cô thành công như vậy.
Anh khẽ móc chân, kẹp chặt mắt cá chân Nhiếp Nhiên, sau đó thuận thế kéo một cái.
Nhiếp Nhiên bị anh kéo, đứng không vững bị anh ép xoạc chân ra.
Thân thể này không có độ mềm mại như thân thể kiếp trước, đương nhiên không chịu nổi, cô lập tức dùng một tay chống xuống đất, biến bị động thành chủ động đá Hoắc Hoành đang giam cầm mình ra rồi chụp lấy xương đầu gối của anh.
Thủ pháp quyết đoán dữ tợn khiến Hoắc Hoành thầm kinh hãi.
Nhưng may mà anh phản ứng khá nhanh để lui lại mới tránh được không bị móng vuốt của cô cào vào.
Sau đó nhân lúc tốc độ của cô dần dần chậm lại, anh tranh thủ một khe hở, lập tức khống chế tay cô, đồng thời móc lấy gót chân của cô, khiến cô không dùng được sức.
Sau khi khống chế cô, lúc này Hoắc Hoành mới cười khẽ hỏi: “Thế nào, phục rồi chứ?”
Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc hỏi: “Ai dạy anh đánh đối kháng thế?”
“Thầy, sau đó Hoắc Khải Lãng cũng bảo công ty vệ sĩ của Hoắc thị tìm người dạy anh.” Hoắc Hoành không dám buông tay, sợ cô đang cố ý phân tán sự chú ý của mình, tay vẫn giữ chặt cô, trả lời.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Nhưng nhiều năm như vậy anh đều ngồi xe lăn, làm sao có thể khôi phục tốt như vậy?”
“Rất bình thường, bởi vì ngày nào anh cũng đến phòng phục hồi ở bệnh viện để huấn luyện.” Hoắc Hoành cười giải thích.
“Thì ra là như vậy.”
Có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Thật là thông minh!
Hoắc Hoành thấy cô ngẩng đầu lên, còn khẽ mỉm cười với mình, vẻ mặt anh hơi ngẩn ngơ.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng, đáy mắt lóe lên: “Có điều, vẫn thiếu một chút.”
Vừa dứt lời, cô mượn chân Hoắc Hoành nhảy lên, xoay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ hoàn mỹ, lập tức hóa giải tình thế xấu vừa rồi.
Thậm chí lúc quay lại còn đá vào cằm anh.
Hoắc Hoành vội vàng lấy lại tinh thần, buông tay ra lui về phía sau.
“Em dám giở trò xấu hả?”
Nếu vừa nãy anh không tránh thì bây giờ chắc chắn phải đưa đến bệnh viện rồi.
Thật là không lưu tình một chút nào.
Nhiếp Nhiên đứng yên ở trước mặt anh, cười nói: “Đây gọi là đánh nhau không ngại lừa dối.”
“Ở trên chiến trường em có thể nói chuyện để phân tán sự chú ý của kẻ địch à?” Hiển nhiên Hoắc Hoành không đồng với thủ đoạn này của cô.
Nhiếp Nhiên chỉ nhún vai cười.
Cô cũng không thể nói, ừm, vừa nãy lúc túm lấy xương đầu gối của anh, em đã muốn phế cái chân của anh rồi đúng không.
Huống hồ cô cũng biết Hoắc Hoành đã nhẹ tay với mình.
Có mấy lần cô đều có thể cảm nhận được Hoắc Hoành tha cho mình, không chỉ có như vậy, anh còn chậm lại phối hợp với tiết tấu của mình.
Cứ nhìn anh ung dung đứng ở đó mà mình lại thở hổn hển là biết mình đã thua rồi.
Chương 1460.2CUỐI CÙNG CŨNG SẮP RA TAY RỒI
Nhiếp Nhiên đang so sánh sự chênh lệch giữa mình và Hoắc Hoành, nhưng Hoắc Hoành thấy cô không nói gì, tưởng là thái độ vừa rồi của mình không tốt nên giọng nói cũng hòa hoãn hơn, “Kỹ thuật của em không tệ, có điểu sức lực vẫn còn hơi kém.”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, gật đầu, “Ừm, chuyện này em cũng biết, nhưng một năm qua thời gian huấn luyện của em gián đoạn nên cơ năng của cơ thể luôn không tiến bộ nổi.”
Cô đánh trận này hơi mệt, cũng hơi khát, trực tiếp cầm cốc nước trên bàn trà lên uống hai ngụm.
Hoắc Hoành nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt muốn ngăn cản, nhưng…
Phụt!
Một giây tiếp theo, Nhiếp Nhiên lập tức phun nước trong miệng ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn cốc nước kia mới phát hiện hóa ra cầm nhầm cốc trà, cô đang uống trà của Hoắc Hoành.
Đợi đã!
Không phải chính là gói trà mình mua sao?
Chẳng trách anh luôn không cho mình uống.
Hóa ra trà này đắng chát như vậy!
Hoắc Hoành vội vàng đi tới lấy cái cốc trong tay cô, cố ý nói sang chuyện khác: “Em bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả cốc trà cũng không phân biệt được.”
“Ném đi đi, khó uống quá!” Đến bây giờ trong miệng cô vẫn còn vị chát.
“Anh cảm thấy rất ngon, có thể là khẩu vị khác nhau.” Hoắc Hoành làm ra vẻ thoải mái cười.
Nhiếp Nhiên cau mày, “Cái gì mà khẩu vị khác nhau? Đây không phải là trà, mau ném đi.”
Hơn nửa tháng nay anh cứ uống cái này, lại còn ngày nào cũng vui vẻ uống nữa chứ.
Nếu hôm nay mình không uống thử, thật sự sẽ bị anh lừa mất.
“Không được, đây là em mua cho anh.”
Hoắc Hoành giống như đang bảo vệ bảo bối khiến Nhiếp Nhiên buồn bực vô cùng, “Đâu phải cả đời này em chỉ mua cho anh một túi trà nát, cần phải bảo vệ như vậy không?”
“Em nói là em sẽ còn mua đồ cho anh à?”
Thấy Hoắc Hoành cao hứng giống như có được sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, Nhiếp Nhiên gật đầu, “Ừ.
Đợi ra ngoài rồi em sẽ mua cho anh, cho nên mau ném đi đi.”
Nói rồi cô định cầm cốc trà muốn đổ đi nhưng Hoắc Hoành kịp thời cầm cốc lên, trên khóe miệng là ý cười vui vẻ, “Không vội không vội, đợi em mua rồi anh mới vứt.”
Sau đó không đợi Nhiếp Nhiên nói gì nữa, anh lại quay về chủ đề cũ.
“Thật ra thì sức lực và năng lực của em bây giờ đã vượt xa trước kia rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh không chịu đổ cốc trà kia đi, trong lòng thầm quyết định đến nửa đêm mình sẽ xuống ném túi trà đi.
Chương 1460.3CUỐI CÙNG CŨNG SẮP RA TAY RỒI
Sau đó cô không tiếp tục dây dưa nữa, nói theo anh: “Thứ em muốn không đơn giản chỉ là vượt qua trước kia.”
“Nhưng bây giờ em đã vượt qua em của nửa tháng trước rồi.”
Trong nửa tháng này, sáng nào đúng sáu giờ cô cũng đi ra ngoài huấn luyện thể năng, Hoắc Hoành đều biết cả.
Nhưng dưới tình huống này vẫn muốn huấn luyện, có lúc anh còn nghi ngờ hồi đó cô nói muốn tự do có phải là vì từ chối anh không.
Bởi vì cho dù là những binh lính trong quân đội, khi ra khỏi đơn vị cũng sẽ không ràng buộc mình như vậy.
Nếu nói cô không tự nguyện đi làm quân nhân, Hoắc Hoành cảm thấy chắc sẽ không có ai tin.
“Chút sức lực này còn xa mới đủ.”
Hoắc Hoành nhíu mày, trong mắt mang ý cười, “Chút sức lực này? Em đừng quên, trên tay em còn quấn miếng chì khi đánh với anh đấy.”
Không chỉ đeo lúc ăn cơm làm việc, thậm chí ngay cả ngủ cô cũng sẽ đeo trên người.
Nếu như vừa rồi lúc đánh nhau với mình, cô tháo những miếng chì đó ra, có lẽ hai người sẽ ngang hàng cũng không chừng.
Kỹ thuật đánh đối kháng của cô gái này cho dù ở trong đơn vị đặc chủng cũng là xuất sắc nhất.
“Thế này đi, dù sao ở đây cũng rảnh rỗi, có thể nhân cơ hội này huấn luyện, được chứ?” Hoắc Hoành đột nhiên có ý tưởng, cảm thấy bây giờ hai người bọn họ bị cô lập nên huấn luyện cô có hệ thống là được rồi.
Cô đã ở đơn vị dự bị một năm, nếu như năm tiếp theo được ưu tú, cô sẽ được sắp xếp đến chỗ khác.
“Anh huấn luyện cho em à?”
“Anh nghĩ chắc anh có tư cách chứ?”
“Huấn luyện ma quỷ?”
“Vậy em cảm thấy thế nào?”
“Anh xuống tay được không?”
“Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Mấy câu đối thoại đơn giản coi như đã xác định những ngày tiếp theo nên giết thời gian thế nào rồi.
“Khi nào thì bắt đầu?”
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ trông chờ dùng một hai lần nhiệm vụ nội gián để đạt được thành tích cao.
Làm quân nhân, phải chiến đấu thật ở trên chiến trường.
Cho nên huấn luyện là điều duy nhất cô muốn làm.
“Sau Tết dương lịch đi, ngày mai là Tết dương lịch rồi, hôm nay phải chuẩn bị thật tốt.” Hoắc Hoành thấy cô nóng lòng như vậy, khẽ cong khóe miệng lên.
Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi: “Chuẩn bị? Anh muốn chuẩn bị cái gì?”
Hoắc Hoành buông cái cốc trong tay xuống, dịch bàn về chỗ cũ, “Tối hôm qua anh viết một bức thư để ở cổng, bảo bọn họ hôm nay chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn, có lẽ buổi tối sẽ tới, đến lúc đó em đi lấy nhé.
Còn nữa, hôm nay em phải làm cùng anh, nếu không phải chuẩn bị nhiều đồ ăn như thế, anh sẽ không làm kịp.”
Cô lập tức đồng ý.
Chương 1460.4CUỐI CÙNG CŨNG SẮP RA TAY RỒI
Đến sẩm tối, bọn họ dùng những nguyên liệu nấu hôm qua còn dư lại nấu một bữa cơm, sau khi ăn xong, tiếng chuông ở cổng vang lên.
Nhiếp Nhiên mở cổng trang viên ra, ở cổng đã không còn bóng dáng ai, chỉ có một ít nguyên liệu nấu ăn dưới đất.
Cô xách túi đi vào trong nhà.
“Đây chính là nhiều đồ ăn mà anh nói à, Nhị thiếu?” Cô giơ cái túi lên với Hoắc Hoành trong phòng bếp, cười ý tứ.
Hoắc Hoành quay đầu nhìn, thấy Nhiếp Nhiên xách ba bốn cái túi nhỏ trong tay.
Bên trong có một hộp trứng gà, một ít thịt băm, còn có một ít rau và đậu.
Anh cau chặt mày, vốn muốn thi triển tài nghệ, nhưng sau khi nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn này, trái tim lập tức nguội lạnh.
Xem ra lâu dần, những người dân kia cũng ứng phó với bọn họ rồi.
Cũng có thể là người bên kia dặn dò, bảo bọn họ không cần để ý tới hai người bị lưu đày nữa.
Anh thu lại nụ cười ôn hòa, rõ ràng là không vui.
“Phiền toái như vậy làm gì, ngày mai nấu canh trứng gà cũng rất ngon.” Nhiếp Nhiên thấy anh không vui bèn khuyên nhủ.
Hoắc Hoành đi tới, cầm đồ trong tay cô đi đến phòng bếp.
Đầu tiên là anh đập từng quả trứng gà vào trong bát, sau đó khuấy đều lên.
Bạn đang
Tiếp Äến lại cho thá»t bÄm và o trong bát, dùng các loại gia vá» tẩm Æ°á»p, Äá» á» má»t bên.
Cuá»i cùng anh cho dầu và o chảo Äun nóng, dùng thìa múc từng thìa trứng, Äá» thà nh vòng tròn và o bên trong chảo.
Nhiếp Nhiên thấy anh báºn rá»n trÆ°á»c bếp thì tò mò Äi tá»i.
âAnh muá»n là m gì thế?â
Cô thấy trứng gà trong chảo từ từ ngÆ°ng kết thà nh má»t miếng trứng, tá»a ra mùi thÆ¡m phức, sau Äó Hoắc Hoà nh lại múc má»t thìa nhá» thá»t bÄm Äã rá»a sạch sẽ Äặt lên trên miếng trứng gà .
Äến khi Äược rá»i anh gấp Äôi miếng trứng lại, tạo thà nh má»t miếng trứng hình cái sủi cảo.
âÄây là sủi cảo trứng.â Hoắc Hoà nh thấy cô ngẩn ra, cÆ°á»i há»i: âEm chÆ°a Än bao giá» Ã ?â
Cô khẽ cau mà y nhìn Äá» trong chảo, sau Äó lắc Äầu.
Bánh sủi cảo, sủi cảo hấp thì cô nghe rá»i, nhÆ°ng sủi cảo trứng là cái gì?
Nhiếp Nhiên chÆ°a bao giá» Än món nà y rất tò mò Äứng á» bên cạnh anh, nhìn từng cái sủi cảo trứng nho nhá» trong chảo Äược rán chÃn.
âỪm, vá»n dÄ© Äá»nh ngà y mai là m cho em nhiá»u món Än, kết quả…â Hoắc Hoà nh dừng lại rá»i tiếp tục nói: âAnh là m lẩu cho em nhé? Sủi cảo trứng bá» và o trong lẩu ngon lắm.
TrÆ°á»c kia mùa Äông anh thÆ°á»ng xuyên Än món nà y, Äặc biá»t là khi kết thúc huấn luyá»n, trá» vá» Äược Än lẩu, cả ngÆ°á»i Äá»u phấn chấn.â
Nói Äến chuyá»n cÅ©, Äáy mắt Hoắc Hoà nh thoáng có sá»± hà o hứng, con ngÆ°Æ¡i sâu lắng sáng lên.
Äó là chuyá»n hÆ¡n mÆ°á»i nÄm trÆ°á»c, chá»p mắt Äã hÆ¡n mÆ°á»i nÄm trôi qua rá»i.
Nhiếp Nhiên thấy khóe miá»ng anh khẽ cong lên, biết Äó nhất Äá»nh là quãng há»i ức tá»t Äẹp nhất của anh.
Anh cÅ©ng Äã từng dá»c hết má» hôi thanh xuân trong quân Äá»i, hòa nhiá»t huyết và o trong mà u xanh lá cây rá»±c rỡ nhất.
NhÆ°ng sau nà y anh lại tiến và o trong cái thùng nhuá»m lá»n nà y chá»u hà nh hạ, tháºm chÃ…
…!Ba ngÆ°á»i kia là chiến hữu cùng má»t phòng ngủ vá»i cáºu ấy, khoảng thá»i gian Äó cáºu ấy không ngừng khuyên can bá»n há», nhÆ°ng Äá»u vô Ãch.
Có thá» nói là cáºu ấy táºn mắt nhìn bá»n há» dần dần thay Äá»i láºp trÆ°á»ng.
Chẳng còn cách nà o khác, vì có thá» hoà n thà nh nhiá»m vụ, cáºu ấy không thá» không tá»± tay giết chết ba chiến hữu kia.
Lá»i Lý Tông DÅ©ng vang lên bên tai cô, khiến trái tim cô chùng xuá»ng.
Tá»± tay giết chết ngÆ°á»i phản bá»i Äã từng thân thiết nhÆ° anh em, nhất Äá»nh khiến anh rất khó chá»u.
Ký ức trong quân Äá»i của anh Äá»u là bóng dáng bá»n há», ký ức Äã từng có thá» an ủi anh biến thà nh ná»i Äau không thá» chạm và o.
Hoắc Hoà nh thấy Nhiếp Nhiên không nói gì mà chá» há» hững nhìn mình, vẻ mặt vui tÆ°Æ¡i hÆ¡i sầm xuá»ng.
âXin lá»i.
Lúc Äầu khi anh có nÄng lá»±c, anh chÆ°a là m cho em má»t bữa Än tá» tế, bây giá» chá» có thá» Än những nguyên liá»u nấu Än rất bình thÆ°á»ng nà y thôi.â
Anh vẫn nhá» câu hô phong hoán vÅ© Nhiếp Nhiên trêu mình lúc Äó.
Mặc dù…!anh biết Nhiếp Nhiên chá» Äùa anh mà thôi, nhÆ°ng…!trong lòng anh Ãt nhiá»u vẫn thấy hÆ¡i áy náy.
Khi Äó anh vẫn còn là Nhá» thiếu, ngà y nà o cÅ©ng có ngÆ°á»i dán mắt và o mình 24/24 giá», giữa anh và cô Äừng nói Än cÆ¡m, ngay cả nói chuyá»n cÅ©ng phải tháºn trá»ng.
Bây giá» khó khÄn lắm má»i không cần phải cẩn tháºn từng li từng tà nữa, nhÆ°ng Äã trá» thà nh âtù nhânâ.
âKhông Äâu, anh biết từ trÆ°á»c Äến giá» em không quan trá»ng Äá» Än mà , gặm bánh bao khô cÅ©ng Äược.â Nhiếp Nhiên hoà n há»n khá»i suy nghÄ© của mình, cÆ°á»i không ÄỠý.
Hoắc Hoà nh cÅ©ng cÆ°á»i nói: âEm nghá» ngÆ¡i sá»m Äi.â
Nhiếp Nhiên ranh mãnh cÆ°á»i trêu chá»c, âKhông cần em giúp à ?â
Hoắc Hoà nh khá»±ng tay lại, oán giáºn nói: âEm cứ chá»c tức anh Äi.â
Cô gái nà y Äúng là biết là m tức chết ngÆ°á»i không Äá»n mạng.
Nhiếp Nhiên nhìn sủi cảo trứng bán thà nh phẩm trong chảo, nói: âÄược rá»i, là m xong sủi cảo trứng thì Äi ngủ Äi, má»t bữa cÆ¡m thôi mà , em tháºt sá»± không quan tâm.â
âKhông Äược, Äã nói là phải là m má»t bữa ngon rá»i, huá»ng há» ngà y mai là ngà y lá»
Äầu tiên chúng ta Äón cùng nhau.â
Äá»i mặt vá»i sá»± kiên trì và nghiêm túc của Hoắc Hoà nh, Nhiếp Nhiên không nói thêm gì nữa, mặc dù cô rất muá»n nói có Ãt Äá» nhÆ° váºy, bá» hết và o nấu cÅ©ng chá» Äược má»t ná»i lá»n.
NhÆ°ng vì tâm ý của anh, Nhiếp Nhiên vẫn nhá»n, âVáºy thì tùy anh.â
Sau Äó cô Äi lên tầng.
ChÆ°Æ¡ng 1460.5CUá»I CÃNG CŨNG SẮP RA TAY Rá»I
Sắc trá»i cà ng lúc cà ng tá»i, bóng ngÆ°á»i bên trong phòng bếp vẫn còn Äang báºn rá»n.
Nhiếp Nhiên Äi từ trong phòng tắm ra, lau mái tóc vừa gá»i, nghe thấy tiếng ná»i niêu xoong chảo truyá»n Äến từ dÆ°á»i tầng, khẽ cong khóe miá»ng lên.
Không biết tại sao những âm thanh trÆ°á»c Äây bá» cô nháºn Äá»nh là tiếng á»n nà y bây giá» hình nhÆ° không bà i xÃch nhÆ° váºy nữa.
Cô lẳng lặng Äứng á» cầu thang tầng hai nhìn bóng lÆ°ng báºn rá»n trong phòng bếp.
Không biết Äã qua bao lâu, anh Äá»t nhiên dừng lại, tắt bếp.
Nhiếp Nhiên thấy anh lấy Äiá»n thoại ra khá»i túi, nhìn giá»ng nhÆ° là gá»i Äiá»n thoại cho ai Äó.
Äây là lần Äầu tiên anh tiếp xúc vá»i bên ngoà i trong ná»a tháng nay.
Nhiếp Nhiên không biết anh gá»i Äiá»n thoại cho ai.
Anh Äi tá»i bên cá»a sá», giá»ng nói vẫn bình tÄ©nh nhÆ° thế, âÄã Äến lúc, có thá» bắt Äầu rá»i.â
Bắt Äầu?
Nhiếp Nhiên nhÃu mà y, cô rất tò mò.
DÆ°á»i tình hình nà y, anh còn có thá» ra lá»nh cho ai nữa? HÆ¡n nữa ngÆ°á»i bên cạnh anh trÆ°á»c kia Äá»u là ngÆ°á»i của Hoắc Khải Lãng mà .
Anh nói mấy câu khó hiá»u ngắn ngủi xong rá»i cúp Äiá»n thoại.
Nhiếp Nhiên lau tóc rá»i cháºm rãi xuá»ng tầng, Äi và o bên trong phòng Än, âChẳng trách nhất Äá»nh ngà y mai phải cho em Än ngon, hóa ra Äây là bữa cuá»i cùng à ? Còn nói gì mà muá»n huấn luyá»n cho em.
Cháºc cháºc, lừa ngÆ°á»i không phải là thói quen tá»t Äâu.â
Hoắc Hoà nh nhìn thấy cô bèn cúp Äiá»n thoại bá» lại và o trong túi, rá»i lại báºt bếp lên, âVáºy nghe lén chÃnh là thói quen tá»t à ?â
âCho dù nghe quang minh chÃnh Äại, em cÅ©ng chÆ°a chắc có thá» hiá»u, anh sợ cái gì?â Nhiếp Nhiên rót cho mình má»t cá»c nÆ°á»c, uá»ng từng ngụm nhá».
âKhông phải anh sợ, anh chá» không muá»n chuyá»n nà y quấy rầy Äến thần kinh khó khÄn lắm má»i thả lá»ng của em.
Huá»ng há» cho dù bây giá» ra tay cÅ©ng chÆ°a chắc sẽ có phản ứng ngay, cho nên ngà y mai không phải là bữa cÆ¡m cuá»i cùng của em.
HÆ¡n nữa, cái gì gá»i là bữa cÆ¡m cuá»i cùng, sau nà y Äừng có nói linh tinh.â
Câu nói cuá»i cùng Hoắc Hoà nh nói vô cùng nghiêm túc, Nhiếp Nhiên nhún vai, cÅ©ng không phản bác.
âVáºy lúc nà o thì má»i có phản ứng?â Cô há»i.
âGấp cái gì, chá» cần thá»i cÆ¡ chÃn muá»i, lúc nên tá»i dÄ© nhiên sẽ tá»i.â Hoắc Hoà nh Äặt ÄÄ©a sủi cảo trứng bán thà nh phẩm và o trong tủ lạnh.
âVáºy em sẽ chá» bán thà nh phẩm của anh biến thà nh Äá» chÃn.â Cô uá»ng nÆ°á»c ấm, khóe miá»ng hiá»n lên ý cÆ°á»i.
Ngoà i cá»a sá» Äen sẫm, gió rét vẫn thá»i vù vù..