Chương 1543.1CÓ MAI PHỤC, MAU RÚT LUI!
Cánh tay phó tham mưu trưởng bị đạn của Nhiếp Nhiên bắn trúng, ông ta đau đớn hét lên, “A!”
Tiếng vang đó khiến cây cối trong rừng cây nhỏ phía xa càng đung đưa nhiều hơn.
Nhiếp Nhiên chậm rãi cong môi lên cười lạnh, “Quả nhiên là muốn tập kích bất ngờ.”
Phó tham mưu trưởng ngã xuống đất đến giờ mới hiểu được, hóa ra không phải là cô cầm súng dọa mình, mà là cố ý bắn mình, sau đó dùng tiếng kêu đau đớn của mình để phán đoán có phải xung quanh có binh lính không.
Đáng chết!
Cô ta lại lợi dụng mình!
Lúc phó tham mưu trưởng đang nắm cổ tay vô cùng phiền muộn, Nhiếp Nhiên đã quát to với người phía sau, “Tất cả mọi người lập tức rút lui về hướng Tây Bắc!”
Nói rồi cô tóm lấy Nhiếp Thành Thắng, chạy đến hướng Tây Bắc đầu tiên.
Đám cướp biển sau lưng nghe thấy thế cũng lập tức chạy theo.
Đám người trong rừng cây nhỏ phía xa vừa mới thành công tập kích bất ngờ mấy tên phụ trách canh gác xong, không ngờ lại nghe thấy tiếng súng cùng với tiếng kêu của phó tham mưu trưởng vang lên.
Đội trưởng Lưu dẫn người vội vàng xông tới, thấy phó tham mưu trưởng đang trầy trật đứng từ dưới đất lên.
“Phó tham mưu trưởng, anh không sao chứ?”
Phó tham mưu trưởng lắc đầu, giục bọn họ: “Tôi không sao, các cậu mau đuổi theo bọn chúng đi, bọn chúng đã chạy về hướng Tây Bắc rồi! Sư đoàn trưởng Nhiếp cũng ở trong đó!”
“Để lại hai người chăm sóc phó tham mưu trưởng, những người còn lại đi theo tôi!” Đội trưởng Lưu phân phó xong, lập tức truy đuổi.
Nhiếp Nhiên đang chạy trốn kéo theo Nhiếp Thành Thắng không ngừng đi về hướng Tây Bắc.
“Cô Diệp, bọn chúng sắp đuổi tới rồi, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Phó lão đại vừa chạy vừa cuống lên hỏi.
“Bọn chúng tập kích lên bờ, người canh gác xung quanh chắc đã bị bọn chúng giải quyết hết rồi. Chúng ta không thể chạy ra vòng ngoài, chạy vào bên trong đảo, ở trong đó sương mù dày đặc, cạm bẫy tương đối nhiều, cho dù máy bay trực thăng có tiến vào cũng rất khó phát hiện ra chúng ta.”
“Được! Chúng tôi nghe cô!”
Nói rồi, tất cả mọi người đều tăng tốc chạy vào trung tâm hòn đảo.
Nhiếp Nhiên cau chặt mày.
Mới kéo dài được mấy ngày, cuối cùng vẫn không thể tránh được phải đánh trận chiến này sao?
Nhưng thân phận của cô là nằm vùng.
Đánh người mình, tương lai trở về phải làm thế nào?
Đánh hay là trốn?
Vấn đề này cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra cách giải quyết, giống như rơi vào cục diện chết.
Đám cướp biển này căn bản không bằng được những binh lính huấn luyện tử tế kia, mới chạy nửa tiếng, có một số người đã tụt lại phía sau.
Đoàng!
Đoàng! Đoàng!
Tiếng đạn nhanh chóng vang lên từ phía sau.
Mấy tên cướp biển ở cuối cùng không kịp tránh, trở thành lá chắn di động.
Nhiếp Nhiên bị ép không làm sao được, chỉ có thể giả vờ bắn hai phát súng về phía sau, nhân tiện ra lệnh với người phía sau: “Tăng tốc độ!”
Hướng Tây Bắc chính là vũng bùn đầm lầy lớn nhất kia.
Chỉ cần đi vào, cho dù đám người kia lợi hại thế nào, cũng có thể trì hoãn một khoảng thời gian.
Đám cướp biển thấy các anh em của mình đều chết hết, sốt ruột trong lòng, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cuối cùng, trước khi bị đuổi kịp, bọn chúng đã thành công trốn vào khu vực vũng bùn đầm lầy kia.
Chương 1543.2CÓ MAI PHỤC, MAU RÚT LUI!
Đám người Phó lão đại rất quen thuộc khu vực này, mà Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu cũng đều đi qua một lần rồi, dựa vào trí nhớ không hề do dự ung dung tiến vào chỗ rẽ cuối cùng.
“Cô Diệp, nơi này là đường cùng, chúng ta phải làm thế nào? Đợi à?”
Ở điểm cuối khu vực đầm lầy đó, tất cả mọi người đều biết đó là một vũng bùn lớn giống như cái hồ, cắt đứt tất cả mọi đường đi.
Bọn họ tưởng Nhiếp Nhiên đi con đường này là giống như lần trước, đợi ở bên trong, đến khi đám người kia bị tiêu diệt toàn quân, bọn chúng lại xông ra.
Nhưng lần này Nhiếp Nhiên không làm như vậy.
Các binh lính kia không phải là binh lính bình thường của Quân khu 2, nếu muốn xông vào có lẽ sẽ hơi khó khăn, nhưng tuyệt đối không thể nào đến mức bị tiêu diệt toàn quân.
Cô chỉ vách núi thẳng đứng hai bên đường, “Trèo lên, từ phía trên vòng thẳng ra ngoài.”
Không phải bọn chúng chưa từng bò qua nơi này, khi đó sau khi bày cạm bẫy xong, bọn chúng đã tay không bò lên trên.
Bây giờ Nhiếp Nhiên ra lệnh một tiếng, mấy chục tên cướp biển bắt đầu trèo lên vách núi thẳng đứng.
Mà các binh lính của đội thủy quân lục chiến do đội trưởng Lưu lãnh đạo thì tạm thời ở bên ngoài.
Bởi vì trước khi lên đảo, binh lính Quân khu 2 đã từng nói với bọn họ, chỗ này là khu vực rất nhiều đầm lầy vô cùng khó đi, không cẩn thận thì sẽ rơi vào trong đó, không bò lên được.
“Đội trưởng Lưu, chúng ta đi vào chứ?” Một binh lính hỏi.
Đội trưởng Lưu suy nghĩ một lát, quan sát hoàn cảnh và địa hình xung quanh, sau đó nhanh chóng ra lệnh: “Mười người theo tôi đi vào, còn mười người đi vòng qua bên phải, đánh bọc sườn.”
Hai mươi người được điểm tên lập tức chuẩn bị tư thế xông về phía trước.
Đơn vị dự bị ở phía sau nghe thấy từng người nhận lệnh, nhưng lại không có bọn họ, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: “Vậy chúng tôi thì đi sang bên trái à?”
Đội trưởng Lưu nhìn binh lính đơn vị dự bị, lại kết hợp với kết quả sát hạch lần này, anh ta không do dự ra lệnh cho bọn họ: “Các cậu ở tại chỗ đợi lệnh.”
Nghiêm Hoài Vũ lập tức nhảy lên, “Cái gì?!”
“Kinh nghiệm thực chiến của các cậu không đủ, ở nơi này đợi lệnh.”
“Rõ ràng là anh coi thường chúng tôi!”
Nhưng đội trưởng Lưu hoàn toàn không để ý, chỉ lạnh giọng trả lời: “Đây là mệnh lệnh! Cậu là một binh lính, nhất định phải học được việc phục tùng mệnh lệnh!”
Nói xong, hình như anh ta cảm thấy không đủ, lại nói với Phương Lượng và Uông Tư Minh trong đội ngũ: “Phương Lượng, Uông Tư Minh, hai cậu cũng ở lại, canh chừng bọn họ.”
Hai người kia sau khi trải qua huấn luyện gian khổ, lúc tiến vào thực chiến hoàn toàn khác với ngày trước, hai người bọn họ đồng thanh đáp một tiếng, “Rõ!”
Ngay cả một câu kháng nghị cũng không có.
Hai người cứ đứng ở đó làm thần giữ cửa.
Nghiêm Hoài Vũ thấy đám người bọn họ rời đi, lại thấy hai người kia nhìn chằm chằm mình thì tỏ vẻ khó chịu đá hòn đá nhỏ dưới đất một cái, ngay cả sắc mặt cũng vô cùng tệ.
Kiều Duy vội khuyên nhủ: “Được rồi, có khó chịu thế nào thì chúng ta cũng phải phục tùng mệnh lệnh. Đây là việc cơ bản nhất.”
“Tôi biết đây là chuyện cơ bản nhất, nhưng mà… vất vả chạy tới đây như vậy, lại không làm gì cả, quá bứt rứt.” Nghiêm Hoài Vũ oán hận lại nhìn về phía đội trưởng Lưu rời đi.
Lần này đơn vị dự bị bọn họ có tổng cộng ba mươi người đến, những người còn lại vì bị thương trong khi sát hạch nên không đến cùng.
Ba mươi người bọn họ bị chia thành ba tổ, chia ra chuẩn bị đánh bọc sườn ở các hướng.
Nhưng kết quả không ngờ bị người ta phát hiện ra trước, hai đội kia bây giờ cơ bản đã thất bại, chỉ còn lại đội của bọn họ.
Nhưng đến cuối cùng lại không phân cho đội bọn họ một chút việc nào.
Chương 1543.3CÓ MAI PHỤC, MAU RÚT LUI!
Kiều Duy khoác vai anh ta, cười nói: “Ai bảo thế, ngộ nhỡ đám cướp biển kia lại lao ra ngoài thì sao, đến lúc đó phải trông chờ vào chúng ta rồi.”
Nghiêm Hoài Vũ cười khan hai tiếng, “Tốt nhất là như vậy.”
Uông Tư Minh và Phương Lượng đứng ở đó quan sát hoàn cảnh xung quanh, nói với bọn họ: “Đừng nói chuyện nữa, chúng ta tìm một chỗ tạm thời ẩn nấp trước.”
Mặc dù trong lòng rất không phục, nhưng chuyện nên làm Nghiêm Hoài Vũ vẫn sẽ làm, sẽ không bởi vì bực bội nhất thời mà khiến lần tác chiến này xảy ra vấn đề.
Đến khi ẩn nấp xong, tất cả mọi người bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.
Cả con đường yên tĩnh không một tiếng động, đám người của đơn vị dự bị cứ ngồi xổm ở trong bụi cỏ, cầm súng trong tay, lúc nào cũng cảnh giác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, toàn bộ cảnh tượng giống như bị dừng hình.
Đột nhiên, phía xa có tiếng “sột soạt sột soạt” vang lên.
Bóng cây trên vách núi bắt đầu lay động.
Phương Lượng thấy tần số lay động không bình thường thì lập tức thấp giọng nói: “Có người tới! Lập tức cảnh giác!”
Tất cả mọi người nghe được tiếng nhắc nhở này đều nâng cao cảnh giác, nhắm súng vào rừng cây nhỏ trên vách núi.
Ngay sau đó, bọn họ thấy một cái bóng đen chui ra từ trong rừng cây.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn cái bóng đen nhỏ kia, không nhịn được nhẹ giọng lẩm bẩm với Kiều Duy ở bên cạnh một câu, “Mẹ kiếp! Kiều Duy, cậu đúng là tính toán như thần!”
Chuyện không thể nào xảy ra này lại thật sự bị anh ta đoán trúng.
Nói rồi anh ta âm thầm lấy súng trường từ trên vai xuống, nhắm vào cái bóng đen của đối phương, nhếch mép cười một tiếng nói: “Xem tôi hạ gục bọn chúng thế nào nhé!”
Đến khi mấy tên kia nhảy từ trên vách núi xuống chuẩn bị rời đi thì “đoàng!”, một tiếng súng vang lên.
Tên cướp biển dẫn đầu ngã xuống đất không dậy nổi.
Trong nháy mắt, đám cướp biển kia vội vàng phân tán ra, tìm chỗ ẩn nấp, vội vàng giấu mình đi.
“Cô Diệp, bên ngoài còn có lính mai phục, chúng ta phải làm thế nào?” Phó lão đại nấp sau một thân cây, nghe tiếng đạn bắn lên trên cây, trong lòng rất lo lắng.
Hắn vốn cảm thấy ý tưởng của cô Diệp đã rất không tệ rồi. Giả vờ lao vào trong cùng, sau đó lại tay không leo lên vách núi, thần không biết quỷ không hay vòng từ bên trong ra.
Nhưng ai ngờ, đám binh lính đáng chết kia lại vẫn mai phục ở cửa ra của con đường này, đợi bọn chúng ra ngoài sẽ đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.
Nhiếp Nhiên nấp ở sau một tảng đá lớn nghe tiếng đạn sau lưng, cũng cau mày lại.
Thật sự muốn ép cô giao chiến chính diện à?
Nghe từng tiếng súng vang lên bên ngoài, sau khi do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn cầm súng lên nhắm vào bọn họ.
Cô không thể trốn ở đó mãi, tiếng súng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người bên trong, còn dừng lại chắc chắn phải chết.
Sau đó cô lại bắn liên tiếp mấy phát về phía bọn họ.
Nhưng phát nào cô cũng nhắm vào đường nét bóng người, cố gắng không bắn vào nội tạng đám binh lính kia.
Đoàng!
Lại một tiếng súng vang lên.
Kiều Duy nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh khẽ rên lên một tiếng.
Anh ta vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Nghiêm Hoài Vũ một tay cầm súng tiếp tục bắn, cái tay còn lại thì che cánh tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên cướp biển đáng chết kia bắn trúng cánh tay tôi.”
Sau khi bắn mấy phát nữa, hình như anh ta không chịu nổi, tùy ý xé một miếng áo ra, sau đó tùy ý quấn lấy vết thương trên cánh tay.
“Không sao chứ?” Kiều Duy vừa thận trọng đối phó với trận ác chiến trước mặt, vừa hỏi người bên cạnh.
“Không sao, không chết được.” Nghiêm Hoài Vũ không để ý trả lời một câu, sau đó lại cầm lấy súng bắt đầu ngắm bắn.
Lý Kiêu ở bên cạnh thấy trên bả vai Nghiêm Hoài Vũ có vết máu loang ra lớn như vậy, trong đôi mắt lạnh lùng lập tức dâng lên sát ý.
Cô nhìn bóng cây trùng trùng điệp điệp phía xa, thấy viên đạn trong bóng cây lóe lên hoa lửa trong nháy mắt đó.
Sau đó cô nhắm vào nơi lóe lên ánh sáng rồi lập tức bóp cò.
Đoàng! Trong bóng cây trùng trùng điệp điệp kia lay động dữ dội.
Chương 1543.4CÓ MAI PHỤC, MAU RÚT LUI!
“A!” Cửu Miêu sau bóng cây che cánh tay mình, cau mày lại.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói một câu tiếp tục bắn về phía xa.
Nhưng không biết có phải đối phương đã tra ra chỗ bọn họ ẩn nấp không, Nhiếp Nhiên phát hiện bắt đầu từ chỗ Cửu Miêu, số người bị thương của bọn họ bắt đầu không ngừng tăng lên.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
“A!”
“A!”
“A!”
Nghe những người xung quanh không ngừng kêu lên, Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ cũng bắt đầu tiến hành phản công.
Cô nhìn một chỗ vừa lóe lên ở phía xa, cuối cùng nhắm họng súng vào điểm kia, sau đó cũng lập tức bóp cò.
Đoàng!
Hỏa lực nơi đó lập tức biến mất.
“Chị Kiêu, chị không sao chứ?” Hà Giai Ngọc ở bên cạnh thấy Lý Kiêu ngã xuống đất, trong giọng nói tràn đầy vẻ lo lắng.
“Không sao.” Lý Kiêu né tránh tương đối kịp thời, viên đạn kia vạch qua đỉnh đầu cô.
Đến bây giờ, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng mãnh liệt kia. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô biết tên cướp biển phía đối diện đã phát hiện ra cô, hơn nữa đưa ra cảnh cáo rồi.
Nhưng mà, tại sao lại là cảnh cáo?
Cô có dự cảm, nếu như người kia có thể như mình, tìm ra vị trí của đối phương thì không thể không ngắm chuẩn được.
Người đó là ai, tại sao phải làm như vậy?
Hai bên giao chiến càng lúc càng ác liệt.
Đám cướp biển kia làm sao có thể địch nổi binh lính đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chẳng mấy chốc đã bắt đầu không chịu nổi nữa.
“Cô Diệp, chúng ta sắp không chống đỡ nổi rồi.”
“Cô Diệp, chúng ta đã chết mấy anh em rồi.”
“Cô Diệp, chúng ta mau rút lui thôi!”
Những người đó luôn miệng nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm về phía có tiếng súng vẫn đang không ngừng truyền tới, vẻ mặt lạnh như băng.
Ngay từ đầu cô đã biết bọn chúng sẽ không chống đỡ được.
Chỉ là cô muốn biết đám người kia rốt cuộc là tới tấn công bọn họ, hay là tới truyền tin tức, cho nên mới mạo hiểm dừng lại ở chỗ này.
Nhưng không ngờ cuối cùng không phải như cô tưởng tượng.
Cô không biết làm sao, chỉ có thể nghiến răng quyết định rời khỏi chỗ đó trước.
“Mau rút lui!” Nhiếp Nhiên khẽ hô một tiếng rồi bắt đầu rút lui về chỗ khác.
May mà bọn họ quen thuộc địa hình nơi này, tốc độ rút lui rất nhanh.
Chẳng mấy chốc mà đám người đã hoàn toàn rời đi.
“Bọn chúng chạy về bên kia rồi!” Uông Tư Minh lập tức hỏi Phương Lượng ở bên cạnh: “Chúng ta có cần đuổi theo không?”
Bởi vì đội trưởng Lưu ra lệnh cho bọn họ ở chỗ đợi lệnh, nếu như tự tiện hành động thì tức là chống lại quân lệnh.
Cho nên bọn họ không thể tùy tiện đuổi theo.
Ngộ nhỡ đám người kia lợi dụng địa thế cố ý dụ bọn họ, đến lúc đó sẽ không hay.
“Dĩ nhiên phải đuổi theo rồi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn chúng chạy đi à!” Nhưng Nghiêm Hoài Vũ không nghĩ nhiều như bọn họ, nói như chuyện đương nhiên, sau đó lao đi đầu tiên.
“Nghiêm Hoài Vũ!” Phương Lượng muốn gọi anh ta lại, đáng tiếc Nghiêm Hoài Vũ chạy quá nhanh, Uông Tư Minh không biết làm sao đành chia ra nói tình hình nơi này với hai đội bên trong kia, sau đó dẫn đội ngũ đi theo.
Trên đường truy đuổi cướp biển, Kiều Duy nghiêm túc nói với Thi Sảnh bên cạnh: “Đạn không có mắt, lát nữa em cố gắng đi sau anh.”
Nhưng Thi Sảnh lại liếc anh ta một cái, “Anh cảm thấy em làm quân nhân để nấp ở phía sau anh à?”
Tư thế oai hùng mạnh mẽ không giống với trước kia đó khiến Kiều Duy cảm thấy rất khác lạ, lại thấp giọng nói bên tai cô ta: “Vậy đợi lát nữa anh nấp sau lưng em, như vậy được rồi chứ?”
Hà Giai Ngọc đi ở bên cạnh nghe thấy thế, lập tức cau mày oán trách: “Đến lúc này rồi, hai người có thể bớt buồn nôn đi không hả!”
Trong lời nói của cô ta mang ý ghét bỏ.
Thi Sảnh cũng cảm thấy không thích hợp, dùng báng súng chọc vào Kiều Duy, đẩy anh ta ra một khoảng cách nhất định.
Kiều Duy cũng rất có chừng mực, không tiếp tục nói nữa, đặt toàn bộ tâm tư lên đám cướp biển kia.