Người Tìm Xác

Chương 205: Chín đứa trẻ



Chú Lê thì không cần phải nói, thông thường khi gặp được những nhân vật tai to mặt lớn, thì dù không đến mức khom lưng cúi đầu, nhưng cách nói chuyện của ông ấy cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mà lần này ngay cả giá thuê cũng không cần bàn đến, ông ấy đã đồng ý luôn rồi.

Dù sao chuyện cảnh sát không tìm ra được thi thể của người bị hại là việc rất mất mặt, nên chúng tôi phải giữ bí mật về chuyện này, đồng thời nhanh chóng đi đến huyện Lâm An.

Sáng hôm sau, Đinh Nhất lái xe đưa tôi và chú Lê chạy thẳng tới huyện Lâm An. Vừa tới trạm thu phí trên đường cao tốc, chúng tôi gặp một xe cảnh sát dừng ở ven đường, một cảnh sát gọi xe của chúng tôi lại.

“Không phải chứ, ở chỗ này còn kiểm tra xe à?” Tôi phàn nàn.

Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Không giống như để kiểm tra, những người này hình như không phải là cảnh sát giao thông!”

Nghe anh ta nói thế, tôi nhìn kỹ lại mới phát hiện cảnh sát kia không đội mũ màu trắng, anh ta không phải cảnh sát giao thông. Nhưng chúng tôi vẫn chấp hành dừng xe ở ven đường, sau đó chờ đợi cảnh sát đến kiểm tra.

Nhưng khác với chúng tôi nghĩ, cảnh sát kia lại rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi Lê đại sư có ở trên xe không?”

Tôi hiểu ngay, đây chắc hẳn là người của Cục công an huyện Lâm An, họ cố ý đợi ở đây để đón chúng tôi. Chú Lê nghe vậy thì xuống xe, khách sáo bắt tay với cảnh sát và nói: “Chào cậu, tôi chính là Lê Chấn Hải, cậu là…”

Anh cảnh sát trẻ tuổi đưa tay làm lễ chào với chú Lê rồi nói: “Chào ngài, tôi là phó đội trưởng của đội cảnh sát hình sự huyện Lâm An, Bạch Kiện. Cục trưởng đặc biệt sắp xếp tôi đến đón ngài ở trạm này, lát nữa tôi sẽ đi trước dẫn đường cho ngài.”

Có xe cảnh sát mở đường đúng là khác biệt, vừa rồi ở trên đường cao tốc có kha khá xe vượt qua chúng tôi. Đinh Nhất lái xe khá ổn định, trước giờ chưa từng thích tranh đua tốc độ với người khác trên đường. Nhưng tôi thì không giống anh ta, nhìn từng chiếc xe ô tô viu viu vượt qua mình mà sốt cả ruột! Giờ thì tốt rồi, cho dù chúng tôi có đi chậm hơn thì những xe phía sau đố mà dám vượt…

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Rất nhanh, xe của chúng tôi đã đến Cục công an huyện Lâm An. Vừa xuống xe, tôi đã thấy mấy đồng chí cảnh sát đứng ở cửa, trong số họ có một người mặc bộ cảnh phục nghiêm chỉnh hơn, chắc hẳn đó là Cục trưởng huyện Lâm An.

Bạch Kiện giới thiệu với chúng tôi, người đàn ông trông đạo mạo kia chính là Cục trưởng Cục công an Địch Triển Bằng. Cục trưởng Địch thân thiết bắt tay chú Lê: “Lê đại sư, chúng tôi trông mong mãi, cuối cùng ngài cũng đến!”

Tôi nghe xong là biết Sở trưởng Vương đã sớm nhắc ông ấy rồi. Nếu không thì vì sao đường đường là một Cục trưởng Cục công an, lại tỏ ra nhiệt tình với một ông thầy bói được? Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi chỉ muốn chửi thề.

Cục trưởng Địch dẫn chúng tôi tới một phòng họp lớn trên tầng bốn, sau đó cho chúng tôi xem những tư liệu liên quan đến vụ án bằng máy chiếu, Bạch Kiện là người giải thích về những vụ án này.

“Bắt đầu từ tháng 3 năm 97, trong huyện Lâm An bắt đầu xuất hiện chuyện trẻ em bị mất tích, tổng cộng có tất cả chín đứa trẻ.” Bạch Kiện vừa nói vừa phát mấy tấm ảnh lên màn hình.

Tôi xem mà thầm giật mình, chín đứa trẻ? Thế cũng quá độc ác rồi? Nếu tất cả đều do Chử Hoài Lương làm, thì dù đem gã ra xử bắn một trăm lần cũng không quá đáng.

Bạch Kiện tiếp tục nói: “Chuyện này tiếp diễn đến tận tháng sáu năm 2003 mới xem như kết thúc. Về sau căn cứ vào những tư liệu do cảnh sát huyện Lục Thủy cung cấp, thời gian nghi phạm Chử Hoài Lương đến huyện Lâm An, hoàn toàn trùng khớp với lúc xảy ra những vụ án này, cho nên hai huyện chúng tôi gộp vào làm một. Bởi vì khi huyện Lục Thủy phát hiện ra thi thể của người bị hại là vào ngày 18 tháng 4 năm 2007, nên chúng tôi đã thành lập tổ chuyên án 4.18.”

Anh ta nói xong thì lần lượt phát cho chúng tôi xem ảnh chụp của người bị hại, hầu như tất cả những đứa trẻ này đều ở độ tuổi từ 10 đến 15, bé trai bé gái đều có cả. Tôi nhìn những khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của chúng mà thầm hận không thể chém gã Chử Hoài Lương kia thành từng mảnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20

Bạch Kiện nhìn thấy tôi tỏ vẻ phẫn nộ thì vỗ lên vai tôi rồi nói: “Người anh em, khi chúng tôi mới tiếp nhận vụ án này cũng tức giận giống y như cậu vậy. Cậu có biết khi phát hiện Chử Hoài Lương này chính là nghi phạm thì chúng tôi vui mừng đến mức độ nào không? Nhưng gã chết tiệt đó sống chết thế nào cũng không chịu nói ra nơi đã chôn thi thể của những đứa trẻ này! Dù hiện giờ hắn có nói hay không thì đều sẽ bị xử tử hình, nhưng những đứa trẻ kia không thể chết một cách oan ức như thế được. Chúng tôi muốn cho người nhà của những đứa trẻ đó một sự công bằng, để chúng có thể được chôn cất tử tế. Cho nên chúng tôi mới tìm tới Lê đại sư và cậu… Hiện giờ mấy vị là tất cả hi vọng của chúng tôi!”

Tôi vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng, anh Bạch ạ, anh nói thế làm em cảm thấy áp lực quá lớn. Nhưng anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ cố gắng giúp các anh tìm được những đứa trẻ này!”

Bạch Kiện vui mừng, nói: “Được, vậy sau này mọi người cần chúng tôi cung cấp hay hỗ trợ gì thì cứ việc nói thẳng, đừng khách sáo!”

Sau đó tôi cẩn thận đọc tư liệu của chín đứa trẻ này, nếu đúng như Triệu Anh Tiệp nói, bà ta cũng không biết Chử Hoài Lương đã làm gì ở huyện Lâm An, chứng tỏ gã phải có một nơi trú khá bí ẩn và an toàn ở đây, chuyên dùng để xử lý thi thể.

Cả tôi và Bạch Kiện cùng nhất trí cho rằng, nếu dựa vào thói quen lúc trước của Chử Hoài Lương, thì gã sẽ giấu những thi thể này ở cùng một chỗ. Nếu không thì đã nhiều năm trôi qua, không thể nào ngay đến cả một cỗ thi thể cũng chẳng tìm thấy được.

Chúng tôi phân tích kỹ càng quỹ đạo sinh hoạt và làm việc của Chử Hoài Lương khi còn ở huyện Lâm An. Phát hiện gã là một kẻ có đời sống rất khô khan, hầu như chỉ qua lại ở hai chỗ là nhà và trường học, trường học và nhà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: Anh vô cùng muốn

Nhưng lúc họ đến huyện Lâm An thì ở nhà chung cư, nên Chử Hoài Lương không thể giấu thi thể trong nhà được. Như vậy thì chỉ còn một địa điểm khác, là trường tiểu học Lâm An.

Trường tiểu học này gộp chung với trường cấp hai, diện tích của sân trường tương đối lớn, riêng khu dạy học đã có bốn tòa, không bao gồm cả những dãy phòng học cũ lúc trước. Những dãy phòng cũ này hiện nay chỉ là nơi dùng để cất giữ những dụng cụ học tập.

Cứ như vậy, nếu muốn tra xét toàn bộ chỗ này thì rất khó khăn, mà bên phía cảnh sát cũng không tin Chử Hoài Lương có khả năng giấu được thi thể của chín đứa trẻ trong trường mà không bị phát hiện.

Năm thứ hai khi đến huyện Lâm An, Triệu Anh Tiệp sinh được một bé gái, nhưng không biết có phải vì cha mẹ đã làm quá nhiều việc ác hay không, mà khi đứa trẻ này lên lớp một thì bị viêm màng não. Đến lúc hai vợ chồng Triệu Anh Tiệp phát hiện, đưa cô bé đến bệnh viện thì đã muộn.

Có lẽ chính bởi vì cái chết của con gái mới khiến cho Chử Hoài Lương càng thêm điên cuồng gây án, có thể nói là đã mất hết nhân tính…

Trong tư liệu của chín đứa trẻ, tôi lấy ra tư liệu của vài đứa khá lớn tuổi. Vì những đứa trẻ lớn tuổi thì tâm trí tương đối trưởng thành rồi, cho nên chấp niệm không muốn rời xa cuộc sống cũng tương đối mãnh liệt hơn, những đứa trẻ này có thể giúp tôi dễ dàng tìm được tàn hồn của chúng.

Tôi rút một tập hồ sơ của cô bé có tên là Cao Tuyết, lúc cô bé mất tích mới 14 tuổi, vừa mới lên cấp hai, là con gái một trong nhà. Mẹ của cô bé bởi vì mất con mà tinh thần sụp đổ, mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng.

Dù tôi thật sự không đành lòng đi quấy rầy gia đình họ, nhưng càng là gia đình như vậy, thì đứa trẻ càng không muốn xa rời. Nên tôi để Bạch Kiện giúp tôi liên hệ với bố mẹ của Cao Tuyết, tôi muốn đến nhà họ xem một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.