Đặng Châu Minh cười u ám, quái đản nói: “Tao có thể đi, nhưng nói thật cho chúng mày hay. Hồn phách của những kẻ chúng mày muốn tìm đã bị bọn tao thu đi rồi!”
Tôi nghe thế thì choáng váng, nếu những người kia thật sự không có hồn nữa, thì tôi đây ngay cả cái rắm cũng không tìm được!
Lúc này, Đinh Nhất hạ bốn cửa sổ xuống, khi đó tôi ngửi thấy một mùi rất thối, nhưng vì quá sợ hãi nên không dám xuống xe. Đặng Châu Minh vừa rồi còn âm dương quái khí, lúc này đã đảo mắt, hôn mê bất tỉnh…
Chú Lê thấy Đặng Châu Minh ngất đi thì vạch mắt anh ta lên xem, sau đó thở dài thườn thượt, nói: “Không sao, sẽ tỉnh lại ngay. Vừa rồi thật nguy hiểm, cũng may cái thứ hung vật trên người Tiến Bảo kia khiến nó không dám ra tay!”
Tôi nghĩ mà sợ, sờ chiếc răng trên ngực, người lạnh toát, không ngờ thứ này lại có ích thật! Sau này nếu gặp lại Trang Hà thì phải cảm ơn anh ta tử tế mới được.
Đinh Nhất nhìn ra ngoài xe, sau đó quay lại hỏi chú Lê: “Bây giờ làm gì ạ? Quay về hay đi tiếp?”
Chú Lê lắc đầu nói: “Không thể quay về được, tiếp tục đi thôi. Hôm nay chú muốn xem xem đó là thứ gì lợi hại, đã lấy nhiều mạng người như vậy rồi mà không chịu bỏ qua!”
Lúc xe chúng tôi chậm chạp đi về phía trước, chợt Đặng Châu Minh ngồi đằng sau cũng tỉnh lại, ngơ ngác hỏi: “Sao tôi lại ngủ rồi?”
Chú Lê nhìn anh ta một cái rồi nói: “Tiểu Đặng, nghe tôi nói một câu, sau này bớt làm những chuyện tổn hại âm đức đi. Hôm nay may là cậu đi cùng chúng tôi, nếu đi một mình thì chỉ e cũng sẽ mất tích với chiếc xe khách của công ty mình rồi!”
Đặng Châu Minh bị dọa đến tái mặt, vội kéo cánh tay chú Lê, nói: “Lê đại sư, ngài nhất định phải giúp tôi, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ chạm vào mấy món ăn đặc sản trên đường này nữa, lần này ngài nhất định phải cứu tôi!”
Chú Lê thở dài: “Sau khi xong chuyện này, cậu phải đến xây một cái miếu nhỏ ở giữa sườn núi, không cần bài vị gì, chỉ cần mùng 1 và 15 hàng tháng mang ít đồ đến tế bái, kiên trì trong ba, năm năm thì oán khí sẽ được hóa giải!”
Đặng Châu Minh nghe xong liên tục đồng ý. Tôi biết trong lòng anh ta có quỷ, lúc trước chẳng biết đã kiếm được bao nhiêu tiền qua nhà hàng đặc sản này. Bây giờ thì hay rồi, gặp chuyện rồi đó! Có một vài loại tiền không thể kiếm được, nếu không thì anh kiếm bao nhiêu, tương lai sẽ phải trả lại bấy nhiêu!
Ngay cả đám du khách kia cũng thế. Tôi nghe Đặng Châu Minh nói họ đến để ăn! Nghe nói bọn họ từng đi du ngoạn từng tỉnh, muốn nếm đặc sản miền núi, chẳng biết đã tích bao nhiêu nghiệp chướng nên mới phải ở lại núi Đầu Trâu này.
Xe tiếp tục chạy đi, khi tôi đã cảm thấy hơi ù tai, bèn hỏi có ai thấy thế không thì họ đều lắc đầu. Xem ra đây lại là cảm giác mà chỉ mình tôi có, chứng tỏ ở đây không như những nơi khác! Thế là tôi bèn bảo Đinh Nhất đỗ xe lại ven đường, muốn xuống xe xem thử…
Tôi xuống ô tô rồi nhìn khắp nơi, thấy trên đường ở phía trước có một đoạn cua gấp. Nếu ở đó đột nhiên xảy ra chuyện, thì dù có là lái xe lão luyện đến mấy cũng không thể thay đổi được gì.
Tôi cẩn thận nghe ngóng, thấy trước sau có lẽ không có ô tô gì đi qua, bèn đi bộ đến khúc cua kia. Lúc tôi đến khúc có độ cong lớn nhất còn cố ý duỗi đầu nhìn xuống, mới thấy ở đó là rừng tùng rậm rạp, ngoài ra chẳng có gì nữa cả.
“Cậu cẩn thận một chút, cách xa vách đá ra!” Đinh Nhất chạy đến kéo tôi lại, nói.
Tôi cười ha hả: “Yên tâm, mạng tôi vừa cứng vừa dai, không cần lo tôi ngã chết đâu!”
Nhưng Đinh Nhất không có tâm trạng đùa mà hỏi thẳng: “Cậu cảm thấy phía dưới có cái gì à?”
Tôi lắc đầu trả lời: “Không, có thể là xa quá nên không cảm giác được, hoặc cũng có thể dưới đó không có gì hết…”
Tôi và Đinh Nhất vừa về xe thì báo cáo với chú Lê: “Không phát hiện gì hết!”
Chú Lê nhắm mắt trầm tư một lúc rồi nói với chúng tôi: “Đi tiếp!”
Lúc xe chúng tôi đi qua khúc cua này được khoảng 1km thì một nhà hàng chợt xuất hiện. Chú Lê bảo Đinh Nhất dừng xe, muốn xuống hỏi thăm một chút.
Lúc này, chúng tôi đã ở trên núi một ngày, mặt trời sắp xuống núi rồi. Buổi trưa chúng tôi vẫn chưa ăn cơm, lúc này đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi!
Đinh Nhất dừng xe lại, tôi nhảy xuống xe đầu tiên, không chờ được mà đi vào trong. Lúc này một người phụ nữ khoảng 30 tuổi ra khỏi nhà hàng, trông rất thùy mị, có vẻ như là bà chủ.
“Mấy vị ăn cơm hay nghỉ lại ạ?!” Chị ta mỉm cười, nói.
Tôi đã đói không chịu được nữa, vội nói với chị ta: “Ăn cơm! Chúng tôi sắp chết đói rồi, nói xem chỗ các chị có món gì đặc sắc!”
Bà chủ cười hiền hòa: “Chỗ chúng tôi ấy à, món gì ngon cũng có hết, chỉ phải xem các vị muốn ăn gì thôi!”
Chúng tôi vừa ngồi xuống thì có một cô bé mười mấy tuổi đến châm trà. Tôi thấy cô bé đúng là xinh xắn dễ thương, không ngờ núi Đầu Trâu này lại là nơi địa linh nhân kiệt!
Bà chủ nhiệt tình đưa hai menu đến cho chúng tôi gọi món, còn khoe khoang: “Ở chỗ chúng tôi, những thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi dưới biển, ngài muốn ăn cái gì cũng có…”
Nhưng chú Lê nhìn thoáng qua menu rồi lại hỏi: “Có đồ ăn chay không? Chúng tôi hôm nay không ăn mặn!”
Tôi suýt cắn phải lưỡi, vội quay lại nhìn chú Lê. Ăn chay? Không phải chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú không giống như đang đùa. Xem ra chú sợ chọc phải cái gì giống đám du khách kia nên mới không dám ăn thịt!
Thật ra chú không cần để ý như vậy, chúng tôi chỉ ăn món mặn bình thường thôi cũng không được sao? Ngay lúc tôi muốn bàn bạc với chú xem có thể ăn chút món thịt bình thường không, thì lại thấy sắc mặt Đặng Châu Minh rất khó coi, cứ như thể gặp phải ma vậy.
Tôi thấy trán anh ta chảy mồ hôi lạnh, như thể không thoải mái ở đâu đó, bèn đến bên cạnh hỏi: “Anh Đặng, anh làm sao thế? Không thoái mái ở đâu à?”
Đặng Châu Minh cuống quýt lắc đầu: “Không… không có việc gì, tôi chỉ hơi nóng, sẽ không sao ngay thôi. Cậu không cần để ý đâu…”
Nhưng tôi thấy sắc mặt anh ta không giống của người khỏe mạnh, bèn liếc Đinh Nhất, ra hiệu anh ta cẩn thận một chút. Có thể Đặng Châu Minh này nhìn ra gì đó, nhưng vì sợ hãi nên không dám nói.
Lúc này, tôi tiện tay cầm menu xem. F*ck! Menu này cũng dám viết thật, nếu đúng như bà chủ vừa nói, thì trên trời dưới biển cái gì cũng có thật!