Thấy Đinh Nhất không chịu nói, tôi chẳng thể làm gì hơn đành kể lại chuyện lần trước áp tải xe cho chú Lê biết.
Sau khi chú Lê nghe tôi nói xong, trầm ngâm nửa ngày rồi ung dung nói: “Xem ra lần này các cháu gặp phải kẻ khó chơi rồi, nếu như đêm hôm đó hai đứa không chạy nhanh, xem ra sẽ phải chịu khá nhiều thiệt thòi đấy.”
“Vậy chuyện vừa rồi có phải có liên quan đến người kia không?” Tôi lo lắng hỏi.
Chú Lê lắc đầu nói: “Khó mà nói được, nếu thật sự là nhắm vào các cháu, vậy thì chắc chắn sẽ còn nữa, đến lúc đó khắc biết…”
Tôi nghe xong thì cảm thấy bực bội, sao trên đời lại có loại người độc ác như vậy chứ, hại người không thành còn mất nắm gạo, không biết hối cải thì thôi, lại còn muốn nghĩ cách tiếp tục hại chết người!
Xem ra sau khi về nước phải cẩn thận hơn mới được, không thì không biết phòng bị thế nào! Có trời mới biết lúc nào hắn lại đến hại mình?! Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã nửa đêm nên ngả ghế nằm xuống ngủ.
Đây là một giấc ngủ rất không yên ổn, lúc thì mơ thấy Chiêu Tài, lúc thì mơ thấy Trang Hà, sau đó lại mơ gặp Hàn Cẩn. Tóm lại lúc tôi tỉnh lại thì mệt mỏi rã rời, giống như không ngủ vậy.
Khi máy bay hạ cánh, tôi nhìn ra bên ngoài, vẫn còn là đêm à?! Lúc này tôi mới nhớ ra, San Francisco có múi giờ sau Trung Quốc, nên mặc dù chúng tôi bay gần một ngày, nhưng khi hạ cánh thì lại là ngày hôm qua.
Ra khỏi sân bay, xe khách sạn đã đợi sẵn bên ngoài, trước đó Lâm Hải đã đặt dịch vụ của khách sạn, chúng tôi mệt mỏi lết thân thể lên xe đến khách sạn Canterbury.
Khi nhìn thấy khách sạn, cảm giác đầu tiên là rất giống ở nhà! Nhưng sau khi đi vào, thiết kế bên trong, điều kiện cơ sở vật chất không tệ, lúc nhận phòng tôi lén nhìn bảng giá, 760 đô!
Chẹp chẹp, nhìn mà xót ruột, có thể vì đây là trung tâm thành phố, lại gần Bến Ngư Phủ* nên mới đắt như vậy! Nhưng nói thật, tôi thấy không đáng chút nào.
* Bến Ngư Phủ (Fisherman”s Wharf) là một khu phố và là điểm thu hút khách du lịch ở thành phố San Francisco, California, Hoa Kỳ.
Cơ sở vật chất trong phòng cũng giống như khách sạn năm sao trong nước, chỉ là có thêm một phòng bếp nhỏ, có cảm giác giống như đang ở nhà. Nhưng cảm giác này là dùng vàng ròng bạc trắng đổi lấy, may mà tiền phòng không phải do tôi trả, nếu không chắc tôi hộc máu mất.
Vì không đủ phòng riêng nên tôi và Đinh Nhất một phòng, chú Lê và Lâm Hải một phòng. Nghỉ qua đêm, đến sáng hôm sau, Lâm Hải lái xe đưa chúng tôi đến nhà của Vương Hàm ở phía Đông vịnh San Francisco.
Lúc chúng tôi đến nơi thì không có ai ở đây, vì Lâm Hải có chìa khóa nên chúng tôi tự mở cửa vào nhà. Đây là một tòa biệt thự hai tầng, vào trong xem, căn nhà được trang trí khá khiêm tốn.
Lâm Hải nói cho chúng tôi biết, từ khi Vương Hàm xảy ra chuyện, căn nhà này vẫn để không, đồ vật bên trong chưa hề bị chạm vào, nếu muốn tìm đầu mối, chắc chắn trong này sẽ có.
“Cảnh sát chưa đến đây tìm chứng cứ à?” Tôi khó hiểu hỏi.
Lâm Hải khó xử nói: “Tôi cũng không biết, nếu không mọi người cứ tìm trước xem sao?”
Tôi gật đầu, sau đó cẩn thận quan sát bài trí trong phòng. Mặc dù tôi không biết trước đây có phải Vương Hàm ở đây một mình hay không, nhưng phòng ở rất sạch sẽ, chắc chắn đã có người quét dọn.
Tầng một là phòng khách và bếp, không có đồ gì đặc biệt, thế là tôi đi lên tầng hai. Tầng này có hai phòng ngủ, một phòng đọc sách, trong mỗi phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng.
Tôi đi vào phòng ngủ chính, bên trong có một chiếc giường đôi, trên tường treo hai hình kim loại trang trí có tạo hình kỳ lạ, trên tủ đầu giường có để ảnh Vương Hàm chụp trước khi xảy ra chuyện, chắc đây là phòng ngủ của Vương Hàm.
Ra khỏi phòng ngủ của Vương Hàm, tôi đi đến phòng đọc sách, trong phòng để rất nhiều cúp, xem ra quan nhị đại* này cũng không phải chỉ làm cảnh!
* Quan nhị đại chỉ những cậu ấm, cô chiêu là con cái của các quan chức Trung Quốc, gần giống với phú nhị đại.
Nhưng đáng tiếc, tôi cũng không tìm được gì ở đây. Thế là tôi đi đến phòng ngủ còn lại, trong này càng không có gì đáng giá, còn đơn giản hơn phòng khách trong khách sạn.
Từ trên tầng đi xuống, chú Lê và Đinh Nhất đang tìm kiếm xung quanh, thấy tôi đi xuống thì hỏi có tìm được gì không? Tôi lắc đầu nói: “Không tìm được thứ gì có ích, cháu luôn cảm giác trong nhà này có thứ gì đó khác thường…”
Lâm Hải vội hỏi: “Làm sao? Ở đây có đồ không sạch sẽ à?”
Tôi không ngờ tên cao to này lại nhát gan đến thế, bèn an ủi anh ta: “Yên tâm đi! Có Lê đại sư ở đây, cậu sợ gì yêu ma quỷ quái chứ!”
Lâm Hải cười khan nói: “Trước đây, tôi không tin những thứ này, nhưng hôm qua thấy Lê đại sư chỉ tốn chút sức đã chế ngự được cô gái kia, tôi đúng là rất bội phục!”
Chú Lê cười ha ha nói: “Hôm qua có tính là gì, kế sách đơn giản là có thể giải quyết được thôi. Yên tâm đi, nhà này rất sạch sẽ, không có gì đâu…”
Tôi nghĩ thầm, đúng là nịnh nọt luôn luôn vô địch! Chú Lê thích nhất là nghe mấy lời nói nhảm vô dụng đó.
Đinh Nhất hỏi tôi: “Cậu thấy chỗ nào lạ?”
Tôi thở dài nói: “Tôi luôn có cảm giác ở đây quá sạch sẽ, giống như đã bị người ta dọn dẹp rồi.”
Tôi bảo Lâm Hải gọi điện cho người nhà Vương Hàm, hỏi xem sau khi cậu ta mất tích có ai đến đây hay quét dọn phòng không?
Lâm Hải gật đầu, lấy điện thoại gọi quốc tế, nhận được câu trả lời là, trong thời gian Vương Hàm mất tích, người nhà họ Vương không có ai đến dọn dẹp biệt thự này cả.
Tôi cảm thấy càng nghi ngờ hơn, nơi này sạch sẽ một cách kỳ lạ, không hề có dấu vết về cuộc sống của Vương Hàm. Ngay cả nhà vệ sinh cũng không có gì, đây chính là điểm không bình thường nhất.
“Có thể trước đây Vương Hàm không sống ở đây một mình? Nên khi cậu ta xảy ra chuyện, người kia đã mang những thứ đó đi?” Chú Lê phòng đoán.
Nhưng Lâm Hải lại nói: “Chuyện này là không thể! Lão Vương chưa từng nói Vương Hàm có bạn gái khi ở đây, mà từ sau khi cậu ta mất tích, chìa khóa vẫn do cảnh sát giữ, sau này mới được nhà họ Vương nhận về.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi nản lòng ngồi xuống ghế salon bằng da thật trong phòng khách, nhìn cảnh vật bốn phía trong phòng. Nhưng trong lúc vô tình cúi đầu quan sát, tôi phát hiện dưới ghế salon có một đoạn dây chuyền, tôi kéo ra nhưng nó bị kẹt dưới ghế.