Người Tìm Xác

Chương 390: Người trong nghề



Nhưng làm thế nào hai vợ chồng Lưu Định Hải cũng không thể ngờ được là, chú hai đã hơn bảy mươi tuổi của họ vậy mà lại mất tích từ đấy.

Mới đầu họ còn nghi ngờ ông già đó bị họ hàng khác đón đi? Nhưng họ đi tìm khắp các nhà họ hàng thân thích xung quanh rồi mà ai cũng đều nói là không hề gặp chú hai của họ!

Hai vợ chồng Lưu Định Hải đứng ngồi không yên, ông già này tuổi đã cao, nhà thì đã bị phá hủy, cũng không đi đến nhà họ hàng thân thích nào ở xung quanh đây cả? Giờ bên văn phòng di dời đã đưa ra những điều kiện tốt như thế, chỉ chờ ông ấy về để ký tên thôi, thế mà ông ấy lại mất tích trong lúc mấu chốt này…

Tôi nghe vợ của Lưu Định Hải nói đến đây bèn ngắt lời bà ta: “Trước khi hai người tới đây có hỏi thăm trước không? Chỗ chúng tôi chuyên tìm người chết, không phải người sống!”

Vợ của Lưu Định Hải cười: “Chúng tôi đã nghe rồi, cho nên mới qua chỗ mọi người nhờ giúp đỡ, bởi vì chúng tôi nghi ngờ chú hai đã không còn trên nhân thế nữa…”

Chuyện là con thứ hai nhà Lưu Định Hải năm nay vừa tròn ba tuổi, đúng vào độ tuổi đáng yêu khiến người khác thích nhất, chú hai của Lưu Định Hải rất thích đứa cháu này, mấy lần còn bảo Lưu Định Hải cố gắng nuôi dạy đứa bé cho tốt, tương lai nó chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Hơn nữa có nhiều lần Tết đến gặp mặt nhau, ông ấy còn nói sau khi mình mất sẽ đem tất cả nhà cửa ở quê cho đứa cháu này.

Nhưng vào ngày thứ ba khi chú hai của họ mất tích, con trai thứ hai của Lưu Định Hải bắt đầu nói mê sảng. Đầu tiên là ở đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên thằng bé chỉ vào một góc trong phòng khách và nói: “Ông hai đến rồi!”

Sau đó nó thường xuyên nói chuyện một mình! Vợ của Lưu Định Hải hỏi con mấy lần xem nó đang nói chuyện cùng ai? Thì lần nào nó cũng ngây thơ nói: “Với ông hai ạ!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Mọi người thường nói đôi mắt trẻ con có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể thấy được, mà tuổi càng nhỏ càng dễ nhìn thấy, đến lúc này hai người họ mới nghi ngờ chẳng lẽ chú hai nhà họ đã không còn trên nhân thế nữa? Mà theo như vợ của Lưu Định Hải nói, chú hai nhà họ lúc còn trẻ cũng không phải là người bình thường, ông ấy là thầy âm dương chuyên xem mộ trạch cho người ta.

Đừng thấy chú hai của họ bây giờ là một người cô độc, nhưng nhiều năm về trước ông ấy từng cưới vợ, mà không chỉ cưới một người, nhưng không hiểu vì sao mỗi người vợ của ông ấy lấy chưa đến một năm đều nhất định chết vì bệnh, ngay cả đứa trẻ mới sinh ra đời cũng không may mắn thoát khỏi.

Cho đến khi người vợ thứ tư chết đi, chú hai nhà họ mới quyết định, từ đây về sau sẽ không tiếp tục cưới vợ nữa, có lẽ ông ấy đã hiểu mình có mệnh không vợ không con, có cố gắng cưỡng cầu cũng sẽ chỉ hại người hại mình.

Bởi vậy mà hai vợ chồng Lưu Định Hải mới nghi ngờ không biết có phải chú hai nhà họ đã xảy ra chuyện ở đâu đó rồi hay không, cho nên ông ấy mới về báo tin cho họ? Vì thế mà họ muốn tìm một thầy pháp cao tay nhờ tìm kiếm thi thể của chú hai, để có thể chôn cất ông ấy được tử tế…

Tôi nghe mà thấy buồn cười, rõ ràng hai người này muốn nhanh chóng chứng thực việc ông lão kia đã chết rồi, sau đó hợp pháp đi kế thừa số di sản lớn của ông ấy, thế mà ngoài miệng thì nói như mình có hiếu lắm.

Chú Lê là người rất khôn khéo, ông ấy đã sớm nhìn thấu loại người này, vì vậy mà ông ấy cảnh cáo trước: “Trước khi hai vị tới đây đã hỏi thăm rõ quy định của chúng tôi chưa?”

Vợ chồng Lưu Định Hải sửng sốt, vội hỏi: “Quy định gì cơ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1594: Nguyên Từ Chi Thể

Chú Lê mỉm cười: “Trả tiền trước, làm việc sau và nhất định phải có một đồ vật mà khi người chết còn sống thích nhất mới được!”

Vợ Lưu Định Hải suy nghĩ rồi nói: “Vậy xin hỏi Lê đại sư, phí tìm người lần này của chúng tôi là bao nhiêu?”

Chú Lê biết hai người này hiện nay chắc chắn không có nhiều tiền nên nói ra một con số muốn dọa bọn họ, ông ấy mỉm cười và giơ lên một bàn tay.

Vợ Lưu Định Hải nói không chắc chắn: “Năm vạn?”

“Năm mươi vạn.” Chú Lê nói một cách dửng dưng.

Vợ chồng nhà Lưu Định Hải không được bình tĩnh như vậy, nháy mắt cả hai đều lộ ra vẻ mặt tiếc tiền. Đặc biệt là vợ của Lưu Định Hải, bà ta tính toán: “Lê đại sư à, không phải chúng tôi không nỡ bỏ ra năm mươi vạn, mà với điều kiện hiện giờ của chúng tôi thì đừng nói là năm mươi vạn, đến năm vạn cũng không bỏ ra nổi ấy!”

Chú Lê bèn sầm mặt lại và nói: “Vậy xin lỗi tôi rất muốn mà không giúp được gì, tiễn khách!”

Đinh Nhất nghe thấy chú Lê nói muốn tiễn khách thì lập tức ra hiệu xin mời. Tôi thấy hai người này đến là muốn tay không bắt giặc, hôm nay mà chúng tôi giúp họ tìm thì chưa biết chừng tìm được xong, họ sẽ quỵt nợ ấy, thời đại này hạng người gì mà không có chứ?

Hai vợ chồng Lưu Định Hải thấy sắc mặt chú Lê không tốt, muốn tiễn khách thì lại vội nói họ có thể giao trước mười vạn tiền đặt cọc, bởi vì số tiền năm mươi vạn với họ thật sự quá nhiều, cho dù có gom góp hết cũng không đủ, bọn họ còn nói chú Lê nể tình chú hai của họ cũng từng là người trong nghề mà giúp đỡ bọn họ!

Chú Lê là ai? Chú ấy là người rất biết chừng mực, thế nên lập tức tươi cười nói: “Thôi được rồi, hai người đã nói vậy thì mau chóng về nhà chuẩn bị tiền đặt cọc và tìm thứ mà chú hai nhà các người yêu thích đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 91

Tiễn vợ chồng Lưu Định Hải xong, tôi không nhịn được mà nói bậy: “Mấy người này do ai giới thiệu tới vậy? Giống hệt đám con buôn, miệng nói cứ như là mình hiếu thảo lắm nhưng chẳng phải là muốn nhắm vào khoản bồi thường của ông lão kia sao?”

Chú Lê lắc đầu: “Con người vốn là như vậy, đều vì lợi mà hợp lại, hết lợi thì giải tán, còn như hai người Lưu Định Hải này thì thuộc loại không có lợi sẽ không làm, cho nên nhất định phải thu một ít tiền của bọn họ trước, không đến lúc xong việc mà họ thật sự không có gì cả thì chắc chắn sẽ chơi xấu khóc lóc om sòm với chúng ta.”

Sáng sớm hôm sau, Lưu Định Hải mang theo tiền và con trai thứ hai của họ đến nhà chú Lê. Tiền thì hôm qua đã nói trước rồi, nhưng họ đem con trai mình đến là để làm gì?

Hỏi qua mới biết, chú hai của Lưu Định Hải bình thường không sống cùng họ nên họ không biết ông ấy thích món đồ gì! Hơn nữam đồ đạc của chú hai họ đều đã bị chôn trong đống đổ nát, hiện giờ họ thật sự không thể tìm được món đồ yêu thích của ông ấy.

Cuối cùng vợ của Lưu Định Hải đột nghiên nghĩ ra: “Chẳng phải chú hai vẫn thích nhất thằng hai nhà ta sao? Vậy cứ đem thằng hai đến chỗ Lê đại sư đi!”

Cứ thế, bọn họ mang theo tiền và con tới. Tôi nghe xong mà chỉ biết dở khóc dở cười, đúng là trước đó tôi từng cảm nhận được tàn hồn của người chết trên thân người sống! Nhưng đó chỉ là ngẫu nhiên mới có thôi, xác suất xảy ra vô cùng thấp, làm sao có thể cứ mang người tới đây là được? Vả lại, người chết nào mà chẳng có người mình thích khi còn sống? Nếu cứ tàn hồn đều bám vào thân người khác như thế thì còn để cho người ta sống được hay không đây?

Nhưng dù sao đứa trẻ cũng được đưa tới đây rồi, nên tôi đành giúp xem một chút vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.